Chủ Nhật, 28 tháng 5, 2023

Cảm nhận Đoạn cuối "Nói với con"_ Niềm tự hào với truyền thống quê hương

 Đề. Hãy chọn phân tích một đoạn thơ hay một nhân vật truyện giúp em cảm nhận được Niềm tự hào với truyền thống quê hương để tự tin vững bước trên đường đi tới. Trình bày những tác động của đoạn thơ hay nhân vật đó đối với bản thân em.

Bài làm

Tình cảm gia đình là là thứ tình cảm đặc biệt,thiêng liêng và bất diệt. Tình cảm gia đình từ xưa đến nay, vẫn luôn như dòng sữa ấm áp nuôi nấng ta khôn lớn trưởng thành. Nó là nguồn cảm hứng bất tận cho các nhà thơ nhà văn sáng tác ra những tác phẩm để đời của mình. Cũng khai thác tiếp chủ đề gia đinh Y Phương - một nhà thơ dân tộc miền núi, cho ra đời tác phẩm “Nói với con” đầy sâu sắc. Với giọng thơ tha thiết, “Nói với con” viết về tình cảm cha con thắm thiết, hay rộng hơn cả đó chính là tình cảm đối với quê hương dân tộc, với bản làng. Mượn lời của người cha nói với con, tác giả kín đáo gửi vào đó những bài học đạo lí về lòng biết ơn cội nguồn sinh dưỡng của mỗi con người, bộc lộ niềm tự hào, sức sống mạnh mẽ bền bỉ của quê hương mình. Người cha muốn truyền cho con niềm tự hào với truyền thống quê hương để tự tin vững bước trên đường đi tới qua đoạn thơ:

Người đồng mình thô sơ da thịt

Chẳng mấy ai nhỏ bé đâu con

Người đồng mình tự đục đá kê cao quê hương

Còn quê hương thì làm phong tục

Con ơi tuy thô sơ da thịt

Lên đường

Không bao giờ nhỏ bé được

Nghe con.

Ai đã đọc qua bài thơ “Nói với con” của Y Phương hẳn sẽ xuất hiện không ít cảm xúc, nỗi xúc động về tình cảm gia đình cũng như tình quê hương thắm thiết. Nổi bậc trên nền cảnh núi rừng Tây Bắc là vẻ đẹp đời sống và phẩm chất của “người đồng mình” cần cù nhẫn nại, gắn kết muôn đời với quê hương, với cội rễ sinh thành khiến ta thêm trân trọng và mến yêu. Người cha trong bài thơ nói với con về niềm hạnh phúc của cuộc đời con khi được lớn lên trong tình yêu thương của cha mẹ, nơi có cả tình nghĩa xóm làng. Con lớn lên trong cuộc sống lao động vui tươi nghĩa tình. Con mang trong mình dòng máu “người đồng mình” giàu ý chí, tâm hồn luôn tự hào về sức mạnh sinh tồn và vẻ đẹp văn hóa truyền thống tốt đẹp của quê hương.

Trong giọng điệu mạnh mẽ, chắc nịch, đầy quyết tâm và niềm tin, Y Phương trong vai người cha đã nhắc con luôn tự hào, luôn ngẩng cao đầu tự tin, vững bước trên đường đời:

Người đồng mình thô sơ da thịt

Chẳng mấy ai nhỏ bé đâu con

Người đồng mình tự đục đá kê cao quê hương

Còn quê hương thì làm phong tục.

Cách gọi thân thương "Người đồng mình thô sơ da thịt" với biết bao trìu mến, ẩn chứa niềm tự hào về những con người giản dị, chất phác, thật thà, đồng thời là lời ngợi ca ý chí, cốt cách không hề "nhỏ bé" của họ. Phẩm chất của con người quê hương được người cha ca ngợi qua cách nói đối lập tương phản giữa hình thức bên ngoài và giá trị tinh thần bên trong họ: Người đồng mình “tuy thô sơ da thịt” nhưng “chẳng mấy ai nhỏ bé”. Tuy “người đồng mình” không mấy đẹp đẽ ở hình thức nhưng luôn ẩn chứa một sức mạnh tinh thần lớn lao, không bao giờ nhỏ bé, không bao giờ thôi ước vọng vươn cao. Dù trong bất kì hoàn cảnh nào, “người đồng mình” cũng luôn đề cao danh sự, nhân phẩm và biết gìn giữ, bảo vệ lấy như chính sinh mệnh của mình. Họ không vì đời sống vật chất mà đánh đổi lương tâm, phản bội núi rừng, phản bội quê hương.

Từng hoạt động sống khắc ghi vào đá núi, khắc ghi vào sông suối, khắc ghi vào trí nhớ mỗi con người và biến thành phong tục, cách sống, cách ứng xử của cả cộng đồng:

Người đồng mình tự đục đá kê cao quê hương

Còn quê hương thì làm phong tục.

Lời cha giản dị, ân cần mà trang nghiêm. Niềm tự hào về sức mạnh sinh tồn và vẻ đẹp văn hóa “người đồng mình” khiến cho lời thơ càng thêm tha thiết. Cách nói hình ảnh "Người đồng mình tự đục đá kê cao quê hương" tạo nên một lối nói độc đáo, vừa diễn tả quá trình dựng nhà, dựng cửa làm nên truyền thống của người miền núi, vừa là hình ảnh ẩn dụ diễn tả ý thức tự tôn, tinh thần đề cao, làm giàu đẹp mảnh đất quê hương. Họ tự hào và kiêu hãnh khi đã dựng nên quê hương trên núi đá, sinh tồn ngay giữ vùng đất dữ dội và chinh phục thế giới xung quanh bằng chính sức mạnh của văn hóa cộng đồng. Họ hiểu rõ, nếu không gìn giữ và phát huy sức mạnh ấy, một ngày nào đó, quê hương của họ sẽ sớm tàn lụi, mọi công sức của cha ông đều tiêu tan trước sức mạnh của tự nhiên vĩ đại. Câu thơ “Còn quê hương thì làm phong tục" nhấn mạnh ý nghĩa và giá trị của những phong tục tập quán, truyền thống văn hóa, chính điều đó là điểm tựa tinh thần nâng đỡ và tạo động lực cho con người.

Họ cũng hiểu rõ, ở ngoài kia luôn có nhũng điều tốt đẹp hơn nhưng họ mong muốn mọi thế hệ mai sau không vì sự hẹp hòi, ích kỉ của bản thân mà thay đổi mình:

Con ơi tuy thô sơ da thịt

Lên đường

Không bao giờ nhỏ bé được

Nghe con.

Người cha dặn dò ân cần, trìu mến, mộc mạc với biết bao niềm tin hy vọng, cũng như dặn dò chính mình về giá trị của tình yêu quê hương đất nước.

Cách diễn đạt với biện pháp nghệ thuật điệp cấu trúc đã góp phần khiến bài thơ trở nên sinh động và giàu tính nhạc hơn, đi sâu vào lòng người. Hai ý thơ “tuy thô sơ da thịt” và “không bao giờ nhỏ bé” một lần nữa được lặp lại nhằm khẳng định và khắc sâu hơn những phẩm chất cao đẹp của “người đồng mình”. Hành trang con mang theo khi “lên đường” không có gì khác ngoài niềm tự hào về quê hương, nguồn cội cùng với ý chí, quyết tâm và hi vọng lớn lao về một ngày mai tươi sáng. Người cha nhấn mạnh, nhắc nhở, “khắc cốt ghi tâm” tuy cuộc sống có vất vả, gian lao thế nào thì cũng phải chịu khó, chung thủy với đất rừng, quê hương, tổ tiên. Hai tiếng “Nghe con” ẩn chứa bao nỗi niềm và lắng đọng, kết tinh mọi cảm xúc, tình yêu thương vô bờ bến của cha dành cho con. Lời cha tha thiết, thủ thỉ, tâm tình, dặn dò. Lời cha gửi gắm đến con về bổn phận phải biết tự hào, yêu thương, tôn trọng và gìn giữ truyền thống quê hương cũng là lời nhắc nhở chúng ta phải sống có trách nhiệm với quê hương, đất nước.

Bài thơ “Nói với con” của nhà thơ Y Phương đã thành công một cách rực rỡ và khác biệt hơn bao giờ hết với thể thơ tự do kết hợp cùng lối tư duy khoáng đạt của người miền núi. Đặc biệt hơn là giọng điệu thơ luôn luôn linh hoạt, lúc thì thiết tha, trìu mến khi thì trang nghiêm, mạnh mẽ. Hình ảnh thơ vừa cụ thể vừa khái quát, mộc mạc, giàu chất thơ cũng như thành công sử dụng các biện pháp tu từ so sánh và điệp ngữ. Bài thơ giúp ta hiểu thêm về sức sống và vẻ đẹp tâm hồn của một dân tộc miền núi, gợi lên được ý chí vươn lên trong cuộc sống đầy mạnh mẽ, đồng thời còn cho thấy một tình cảm thiêng liêng mà người cha dành cho con. Tình cảm lúc nào cũng đong đầy, lúc nào cũng muốn dành cho con những điều tốt đẹp nhất. Tình cảm đó thật đáng quý và đáng trân trọng.

Lời tâm tình của người cha với mong muốn, nhắn nhủ và đặt niềm tin con sẽ kế tục xứng đáng truyền thống ấy, vững vàng bước đi trên đường đời dài rộng bằng chí khí, niềm tin mà quê hương đã trao gửi, gợi và khắc sâu trong em tình cảm gắn bó với truyền thống, quê hương của người dân Việt Nam. Em nhận ra và càng tự hào vì mỗi địa phương, vùng miền trong cả nước đều có những truyền thống, bản sắc văn hóa riêng, có  những giá trị văn hoá tốt đẹp của quê hương được truyền từ đời này qua đời khác. Em hiểu rằng tự hào về truyền thống quê hương chính là tự hảo về nguồn gốc của minh, là nền tảng để xây dựng giá trị cốt lõi và hinh thành sự tự tin cho mỗi người. Là người con Việt Nam em tự hào với lịch sử hàng nghìn năm của dân tộc với nhiều giá trị truyền thống văn hóa tốt đẹp, nổi bật là tinh thần yêu nước, đoàn kết, tương thân tương ái, nhân nghĩa, bao dung, cần cù, sáng tạo và ý chí kiên cường, bất khuất... Em cũng như  tất cả gười dân Việt Nam tự tin, hãnh diện về nguồn gốc con Lạc cháu Hồng với truyền thống văn hóa: Thờ phụng tổ tiên ông bà như một lẽ sống, một đạo lý ngàn đời (mà ít thấy dân tộc hay nước nào có được); càng tự hào là công dân của một đất nước có hơn 4.000 năm lịch sử anh hùng và nhân nghĩa với những giá trị truyền thống cao đẹp; những con người kiệt xuất, có tầm ảnh hưởng to lớn (Trần Hưng Đạo, đại thi hào Nguyễn Du, Chủ tịch Hồ Chí Minh...), những cuộc kháng chiến chống ngoại xâm oanh liệt mà vẻ vang của dân tộc... Đáng ca ngợi biết bao khi kruyền thống tốt đẹp của quê hương được truyền từ thế hệ này qua thế hệ khác một cách tự nhiên. Như trong phòng, chống đại dịch Covid - 19 mọi người Việt Nam, từ lãnh đạo Đảng, Nhà nước, đến mỗi công dân; từ ngõ xóm, đồng quê đến thành thị, phố phường, từ trong nước đến đồng bào Việt Nam ở xa Tổ quốc vẫn hướng về đất nước với tinh thần đoàn kết, quyết tâm. Hơn bao giờ hết, trong mỗi thời khắc “sống còn ấy” dòng máu Lạc Hồng lại chảy trong huyết quản mỗi con người Việt Nam.

Tiếp bước cha ông, em nhận lấy ngọn lửa truyền thống tốt đẹp ấy và thắp sáng nó trong lồng ngực của mình. Là học sinh, em ghi nhớ và thực hiện 5 điều Bác Hồ dạy, luôn ghi nhớ lịch sử dân tộc và biết ơn những người đã ngã xuống vì nền độc lập của Tổ quốc. Em học tập và rèn luyện chăm chỉ mỗi ngày, luôn cố gắng để cho bản thân mình của ngày hôm nay, phải hoàn thiện hơn chính mình của ngày hôm qua. Em cố gắng trang bị cho mình một hành trang vững chãi để có thể cống hiến nhiều hơn cho đất nước trong tương lai. Em sẽ tích cực tìm hiểu, bảo vệ và phát huy, quảng bá, giới thiệu với bạn bè trong và ngoài nước những giá trị tốt đẹp từ truyền thống. Không chỉ dừng lại ở đó em sẽ cất tiếng nói phê phán, ngăn chặn những việc làm thiếu trách nhiệm, đi ngược lại những truyền thống tốt đẹp của quê hương. 

Người ta chỉ có thể tách con người ra khỏi quê hương chứ không thể tách quê hương ra khỏi con người. Qua vẻ đẹp đời sống và phẩm chất của “người đồng mình” cùng tình cảm thiết tha của nhà thơ Y Phương, trong bài thơ “Nói với con” đã giúp ta hiểu thêm về sức sống và vẻ đẹp tâm hồn của một người miền núi. Đồng thời cũng nhắn gửi mỗi người phải luôn tự hào về truyền thống tốt đẹp của gia đình, quê hương. Mỗi người chúng ta phải biết sống gắn bó với gia đình, quê hương, xứ sở. Nếu ai đó quay lưng ngoảnh mặt từ bỏ cội nguồn quê hương đất nước thì mãi mãi con người đó không thể khôn lớn trưởng thành, và đó là hành động vong ơn bội nghĩa đi ngược lại với những giá trị truyền thống tốt đẹp của ông cha.