Hiển thị các bài đăng có nhãn Viếng lăng Bác. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Viếng lăng Bác. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Sáu, 24 tháng 5, 2024

ĐỀ LUYỆN TẬP TUYỂN SINH 10_2023-2024_ Chủ đề GIÁ TRỊ BẢN THÂN

 

ĐỀ LUYỆN TẬP TUYỂN SINH 10_2023-2024_ Chủ đề GIÁ TRỊ BẢN THÂN

Câu 1. Đọc văn bản sau và thực hiện các yêu cầu:

“Cái tôi” giống như ngôi sao Bắc cực đồng hành cùng ta trong đêm, giống như kho báu được chôn giấu trong sân sau nhà, giống như tiếng tù và hiệu triệu ta tiến về cánh cửa cuộc đời mới. Nếu bạn muốn có được sự lạc quan chân chính bắt nguồn từ trái tim của mình thì trước tiên phải học một bài học không thể thiếu: Tìm ra con người thật của bạn.

Bạn có hiểu bản thân mình không? Bạn có nhận thức được bản thân mình không? Mọi người đều sẽ trả lời: Tất nhiên rồi. Chúng ta thường xuyên thể hiện sự hiểu biết và đánh giá bản thân trong các tình huống như: đi ứng tuyển, tham gia tập huấn, tổng kết công việc. Tin rằng rất nhiều người khi nói đến ưu, khuyết điểm và mục tiêu kế hoạch của bản thân thì sẽ nói một cách chắc chắn: “Tôi hiểu, tôi biết”.

Trong thực tế cuộc sống, hầu hết chúng ta đều biết bản thân mình có những ưu điểm nào, nhưng đối với khuyết điểm của bản thân thường là không biết hoặc không muốn biết. Chúng ta sẽ dùng những từ khá nhẹ nhàng như: lười, nôn nóng, không cầu tiến để miêu tả khuyết điểm của bản thân, nhưng tuyệt nhiên không nói bản thân hẹp hòi, ích kỉ, đố kị, ghê gớm, thích nghe lời xu nịnh; những từ ngữ này chúng ta chỉ dùng để miêu tả người khác. Nhưng khi bình tâm nhìn lại bản thân, bạn có dám khẳng định mình hoàn toàn không có những khuyết điểm kể trên không?

Nhà văn Victor Hugo từng nói: “Để người khác lật mặt nạ là thất bại, tự mình lật mặt nạ mới là thắng lợi”. Muốn thực sự hiểu bản thân thì trước tiên phải có dũng khí để tháo bỏ lớp mặt nạ xuống, nhìn thẳng vào cái tôi của mình.

Người đầu tiên chúng ta nhìn thấy trong gương là bản thân, khi thử bút phần lớn chúng ta viết tên mình, khi xảy ra mâu thuẫn hay tranh chấp điều chúng ta quan tâm nhất là lợi ích của mình, khi giành được thành tích điều đầu tiên chúng ta nghĩ tới là công sức của mình…là ai khiến chúng ta lười nhác, hi vọng đạt được sự tiến bộ mà không chịu hành động? Là ai khiến chúng ta bụng dạ hẹp hòi, đố kị với thành công của người khác? Là ai khiến chúng ta tự trói buộc bản thân trong vòng tròn giới hạn?  Chúng ta thường cảm thấy môi trường không tốt, cấp trên không công bằng, đồng nghiệp không thân thiện, chúng ta hay than vãn người khác nói chuyện không hợp, không hiểu ý mình. Thực tế kẻ thù lớn nhất của chúng ta không phải là ai khác, mà chính là bản thân chúng ta! Đúng vậy, chính sự nhu nhược, lười biếng, lòng đố kị của chúng ta đã ngăn cản chúng ta tiến về phía trước, kìm hãm sự phát triển của bản thân!

 

 (Theo Đá cuội hay kim cương, Dale Carnegie, NXB Thanh niên, 2018, trang 38,39)

a. Theo tác giả, kẻ thù lớn nhất của chúng ta là ai? Điều gì  ngăn cản chúng ta tiến về phía trước, kìm hãm sự phát triển của bản thân?

b. Tìm 01 phép liên kết có trong đoạn trích in đậm trong văn bản.

c. Nêu nội dung của văn bản.

d. Em hiểu thế nào về câu nói của Victor Hugo trong văn bản: “Để người khác lật mặt nạ là thất bại, tự mình lật mặt nạ mới là thắng lợi”? Trả lời trong khoảng 4-6 dòng.

Câu 2.Nỗi đau cũng là một món quà.”

 ( Ba người thầy vĩ đại, Robin Sharma, NXB Lao động, 2019, tr. 231)

Em hãy viết một bài văn nghị luận khoảng 500 chữa bày tỏ quan điểm về ý kiến trên.

Câu 3.

Học sinh được chọn 1 trong 2 đề sau:

Đề 1.

Bác nằm trong giấc ngủ bình yên

Giữa một vầng trăng sáng dịu hiền

Vẫn biết trời xanh là mãi mãi

Mà sao nghe nhói ở trong tim.

 

Mai về miền Nam, thương trào nước mắt

Muốn làm con chim hót quanh lăng Bác

Muốn làm đoá hoa toả hương đâu đây

Muốn làm cây tre trung hiếu chốn này....

( Trích Viếng lăng Bác, Viễn Phương, SGK Ngữ Văn 9, Tập 2, NXBGDVN, 2023, Tr. 58,59)

Hãy phân tích đoạn thơ trên. Sau đó liên hệ với một bài thơ/ đoạn trích để làm rõ khi đi qua nỗi đau ta biết yêu thương thành hành động, biết trân trọng những điều có được.

Đề 2.

Tình huống: Khi con người biết và nhận ra những khiếm khuyết, thiếu xót của bản thân và thẳng thắn thừa nhận mà không quanh co, giấu diếm, che đậy thì lúc đó con người sẽ biết sửa chữa, khắc phục và hoàn thiện mình. Đó là lúc con người sẽ đón nhận thắng lợi, niềm vui, thành công sẽ mỉm cười.

Nhiệm vụ: Hãy chọn giới thiệu một tác phẩm văn học để giúp em nhận ra tháo bỏ lớp mặt nạ xuống, nhìn thẳng vào cái tôi của mình và viết bài văn nghị luận lý giải cho sự lựa chọn của em.

 

GỢI Ý

Câu 1.

a. Theo tác giả, kẻ thù lớn nhất của chúng ta là là bản thân chúng ta; sự nhu nhược, lười biếng, lòng đố kị của chúng ta đã ngăn cản chúng ta tiến về phía trước, kìm hãm sự phát triển của bản thân.

b. Phép liên kết có trong đoạn trích in đậm trong văn bản.

Phép nối: Nhưng

Phép thế: hẹp hòi, ích kỉ, đố kị, ghê gớm, thích nghe lời xu nịnh - khuyết điểm kể trên

Phép lặp: bản thân

c. Nội dung của văn bản: Văn bản bàn luận về tầm quan trọng của việc tự hiểu bản thân và lấy lại quyền làm chủ cuộc sống của mỗi người; để đạt được hạnh phúc và thành công trong cuộc sống, mỗi người cần phải nhận thức rõ những ưu điểm và khuyết điểm của bản thân, từ đó có ý thức sửa đổi và phát triển bản thân.

d. Câu nói của Victor Hugo trong văn bản: “Để người khác lật mặt nạ là thất bại, tự mình lật mặt nạ mới là thắng lợikhẳng định tầm quan trọng của việc tự nhận thức bản thân, nhận thức rõ những ưu điểm và khuyết điểm để có thể tự hoàn thiện bản thân và có trách nhiệm với cuộc sống của mình.

 "Để người khác lật mặt nạ" tượng trưng cho việc bị người khác phơi bày khuyết điểm, điều này thường dẫn đến sự xấu hổ và thất bại.

"Tự mình lật mặt nạ" tượng trưng cho việc dũng cảm nhìn nhận thẳng thắn vào bản thân, nhận thức rõ những khuyết điểm để có thể sửa đổi và phát triển.

Việc tự mình lật mặt nạ tuy có thể khó khăn và thử thách, nhưng nó giúp con người trưởng thànhtiến bộ hơn.

Câu 2.Nỗi đau cũng là một món quà.”

A. Mở bài:

- Nỗi đau thường được gắn liền với những cảm xúc tiêu cực như buồn bã, tổn thương, thất vọng,... khiến con người ta muốn trốn tránh. Tuy nhiên, dưới góc nhìn tích cực, nỗi đau cũng ẩn chứa những giá trị quý giá.

- Phải chăng nỗi đau cũng là món quà.

B. Thân bài

* Giải thích

- Nỗi đau: là cảm xúc đau đớn mãnh liệt xuất phát từ việc mất đi những gì là thân yêu nhất, quý giá của chính mình hoặc phải đối diện với những nghịch cảnh, những thử thách, thất bại trong cuộc sống.

- Món quà: là một thứ gì đó (vật chất hoặc tinh thần) được trao cho một người một cách tự nguyện và không có tính chất trao đổi. Thông thường, người nhận được quà sẽ đón nhận một cách hạnh phúc, vui vẻ, chấp nhận.

=> Ý kiến nhấn mạnh: Nỗi đau chính là một món quà mà cuộc sống “ban tặng” cho mọi người. Dù là với tâm thế nào thì người nhận được món quà đó cũng phải chấp nhận và biến yêu thương thành hành động, biết trân trọng những điều có được khi đi qua nỗi đau, biết vượt qua nghịch cảnh để hướng đến những điều tích cực, sáng tươi.

* Biểu hiện:

- Bị kỳ thị hoặc phân biệt đối xử

- cảm thấy xấu hổ, tự trách móc bản thân và khó tha thứ cho bản thân.

- trải qua mất mát, thất vọng hoặc chán nản

* Phân tích:

- Tại sao nói nỗi đau là một món quà?  Nỗi đau không phải là điều ai mong muốn nhưng nó là điều tất yếu của cuộc sống. Dù muốn dù không thì ai cũng có lúc cũng phải đón nhận “món quà” này. Điều quan trọng là ta có thể tìm ra ý nghĩa tích cực từ những trải nghiệm đau buồn trong cuộc sống để bản thân ngày càng trưởng thành và hoàn thiện hơn.

+ Nó làm cho người nhận thêm sâu sắc, được trải nghiệm, hiểu rõ bản chất của cuộc sống. Sau khi vượt qua nỗi đau, niềm vui mà ta có được sẽ trở nên thực tế và trọn vẹn hơn, bởi ta đã biết trân trọng giá trị của hạnh phúc.

+ Nỗi đau cuộc người nhận phải nỗ lực, thích ứng với hoàn cảnh, vượt qua thử thách và trở nên mạnh mẽ hơn. Vượt qua nỗi đau giúp ta mạnh mẽ hơn, có thêm niềm tin và nghị lực để đối mặt với những thử thách sau này.

+ Một cơ hội để thử thách sức chịu đựng, ý chí, bản lĩnh… của mỗi người. Nỗi đau giúp ta học hỏi từ những sai lầm, rút ra bài học hoàn thiện bản thân. Đi qua nỗi đau mỗi người sẽ trưởng thành hơn.

+ Mỗi người sẽ biết trân trọng những niềm vui, hạnh phúc của chính mình. Nỗi đau giúp ta thấu hiểu và đồng cảm với những người xung quanh, trân trọng những điều tốt đẹp trong cuộc sống một cách sâu sắc hơn, biết ơn những gì mình đang có và sống trọn vẹn từng khoảnh khắc.

- Tuy nhiên không phải nỗi đau nào cũng khiến chúng ta lớn lên, có những nỗi đau khiến ta gục ngã. Nỗi đau quá mức có thể dẫn đến những tổn thương tinh thần lâu dài, ảnh hưởng tiêu cực đến sức khỏe và chất lượng cuộc sống. Không biết cách hoặc không thể đủ ý chí để vượt qua nỗi đau ta sẽ gục ngã.

* Phê phán: những người không biết chấp nhận và vượt qua nỗi đau

- sợ hãi đối mặt với những thử thách và khó khăn mới, lo lắng về việc thất bại và né tránh những điều mới mẻ.

- cô lập tránh né các hoạt động xã hội và thu mình lại trong thế giới riêng của mình.

- mất niềm tin vào cuộc sống và tương lai và không có động lực để làm bất cứ điều gì

* Bài học

 - Thay vì trốn tránh hay chối bỏ, ta cần đối mặt với nỗi đau một cách tích cực. Hãy trân trọng những bài học kinh nghiệm mà nỗi đau mang lại, biến nó thành động lực để bản thân trưởng thành và hoàn thiện hơn.

 - Khi phải đối diện với những thất bại, nghịch cảnh, những nỗi đau trong cuộc sống:

+ cho phép bản thân cảm nhận những cảm xúc tiêu cực như buồn bã, lo lắng và tức giận nhưng hãy tha thứ và học hỏi từ những sai lầm đó và tiếp tục tiến về phía trước.

+ biết vượt mình, biết buông bỏ; xem những nỗi đau là kinh nghiệm, là động lực để thêm tự tin, thêm bản lĩnh… sống lạc quan.

+ Tìm kiếm sự hỗ trợ từ những người thân yêu: Chia sẻ nỗi đau của bạn với những người mà bạn tin tưởng.

C. Kết bài

Nỗi đau, giống như một viên kim cương thô, cần được mài giũa và chế tác để trở nên lấp lánh và quý giá. Hãy biến nỗi đau thành món quà để tự hoàn thiện bản thân và sống một cuộc đời ý nghĩa.

Câu 3.

Đề 1.

 A. Mở bài

-  Viễn Phương là một cây bút có mặt sớm nhất của lực lượng văn nghệ giải phóng ở miền Nam thời chống Mĩ cứu nước. Thơ của ông bình dị mà trữ tình, mộc mạc, chân chất nhưng nhẹ nhàng, sâu lắng.

- Bài thơ Viếng lăng Bác thể hiện lòng thành kính và niềm xúc động của nhà thơ đối với Người khi vào lăng viếng Bác với giọng trang trọng, tha thiết thể hiện niềm yêu thương, biết ơn Bác.

- Ta có thể cảm nhận được niềm tiếc thương vô hạn trước sự ra đi của Bác và ước nguyện cống hiến chân thành của nhà thơ trong những câu thơ sau:.

Bác nằm trong giấc ngủ bình yên

Muốn làm cây tre trung hiếu chốn này....

B. Thân bài

1. Khái quát

- Bài thơ Viếng lăng Bác là một trong những bài thơ cảm động và xuất sắc nhất viết về lãnh tụ Hồ Chí Minh.

- Bài thơ tả lại một ngày ra thăm lăng Bác, từ tinh sương đến trưa, đến chiều. Nhưng thời gian trong tưởng niệm là thời gian vĩnh viễn của vũ trụ, của tâm hồn. Cả bài thơ bôn khổ, khổ nào cũng trào dâng một niềm thương nhớ bao la và xót thương vô hạn.

2. Phân tích

a. Niềm xúc động nghẹn ngào khi vào lăng, nhìn thấy di hài Bác

“Bác nằm trong lăng giấc ngủ bình yên 

Mà sao nghe nhói ở trong tim.”

- Sử dụng biện pháp nghệ thuật nói giảm, nói tránh “giấc ngủ bình yên” nhằm giảm đi nỗi đau, vừa thể hiện thái độ nâng niu, trân trọng giấc ngủ của Bác.

- Hình ảnh “vầng trăng sáng dịu hiền”: chỉ ánh đèn tỏa ra từ lăng, đó cũng là ẩn dụ chỉ tâm hồn cao đẹp, nhân cách thanh cao của Người.

+ Trăng vừa biểu tượng cho vẻ đẹp nhân cách thanh cao của Bác, vừa là người tri kỉ theo Bác từ những năm tháng còn sống cho tới lúc Người đi vào cõi vĩnh hằng.

=> Người đang ngủ,lặng lẽ và yên bình. Ngày ngày mặt trời vẫn đi qua, đêm đêm ánh trăng vẫn chiếu rọi dịu hiền và thanh mát. Trong lòng mỗi người dân Việt Nam,Bác mãi mãi bất diệt.

- Tâm trạng xúc động của nhà thơ được biểu hiện bằng một hình ảnh ẩn dụ sâu xa: “Vẫn biết trời xanh là mãi mãi”.

+ Hình ảnh Trời xanh “mãi mãi”: tấm lòng, đạo đức của Người cao vợi, vẫn mãi xanh trong cao cả dù Người đã ra đi

- Hình ảnh vầng trăng, trời xanh: Bác trường tồn, vĩnh hằng cùng non sông đất nước.

=> Tác giả sử dụng những hình ảnh kỹ vĩ: Vầng trăng, trời xanh nối tiếp nhau làm nỗi bật sự cao cả, vĩ đại của Người.

- Dù tin như thế nhưng mấy chục triệu người dân Việt Nam vẫn đau xót và nuối tiếc khôn nguôi trước sự ra đi của Bác: “Mà sao nghe nhói ở trong tim”.

+ Ẩn dụ chuyển đổi cảm giác “nghe nhói ở trong tim”, nhà thơ như nghe thấy nỗi đau cứ nhức nhối như cắt cứa trong tim mình. Đó không chỉ là nỗi đau riêng tác giả mà của cả triệu trái tim con người Việt Nam.

“Nhói” là từ ngữ biểu cảm trực tiếp, biểu hiện nỗi đau đột ngột, quặn thắt. Tác giả tự cảm thấy nỗi đau mất mát ở tận đáy sâu tâm hồn mình, nỗi đau ấy uất nghẹn tột cùng không nói thành lời.

Cặp quan hệ từ “vẫn, mà diễn tả sự mâu thuẫn. Cảm giác nghe nhói ở trong tim mâu thuẫn với nhận biết trời xanh là mãi mãi. Giữa tình cảm và lí trí có sự mâu thuẫn. Và con người đã không kìm nén được khoảnh khắc yếu lòng.

=> Bác sẽ sống mãi cùng thời gian, vĩnh viễn như trời xanh, nhưng không thể không đau lòng trước một sự thật: Người đã vĩnh viễn ra đi.

Với dân tộc Việt Nam, Bác Hồ không bao giờ mất, Bác vẫn sống.

b. Khổ 4: Những tình cảm, cảm xúc trước lúc ra về. Ý thơ sâu lắng, hình ảnh thơ đẹp và độc đáo, cách biểu hiện cảm xúc "rất Nam Bộ".

Mai về miền Nam thương trào nước mắt

Muốn làm cây tre trung hiếu chốn này.

- “Mai về miền Nam thương trào nước mắt”: cảm xúc trực tiếp lưu luyến không muốn rời xa. Tạm biệt Người ở lại với giấc ngủ ngàn thu mà bước chân của những người con miền Nam như nặng trĩu

Từ chỉ thời gian “Mai” đi liền với địa danh “miền Nam gợi sự chia xa, gợi khoảng cách, gợi cả tấm lòng, tình cảm của những người con miền Nam.

Lối nói “thương trào nước mắt đã cụ thể hóa nỗi nhớ thương da diết, gợi chiều sâu của sự gắn bó với miền Bắc, với Bác Hồ của những người miền Nam, lưu luyến không muốn rời xa.

- Nhà thơ bày tỏ ước muốn hóa thân để ở lại bên cạnh Bác:

“Muốn làm con chim hót quanh lăng Bác 

Muốn làm đóa hoa tỏa hương đâu đây 

Muốn làm cây tre trung hiếu chốn này.”

 Nhịp điệu dồn dập và điệp từ “muốn làm khởi đầu cho mỗi dòng thơ giúp nhà thơ tô đậm mức độ thiết tha, mãnh liệt của niềm mong ước. niềm dâng hiến tha thiết,mãnh liệt, muốn làm một điều gì đó vì Bác.

+  Phép liệt kê, ẩn dụ “con chim, đóa hoa, cây tre”: để dâng tiếng hót vui tươi cho Người; để góp thêm hương sắc cho khu vườn thiên nhiên quanh lăng, và để đứng canh giấc ngủ cho Người. Ước muốn cuối cùng trước khi rời lăng chính là lời hứa mãi mãi kiên trung với đất nước, quyết giữ gìn đất nước, sống xứng đáng với ý nguyện của Người.

- Hình ảnh ẩn dụ cây tre được lặp lại tạo kết cấu đầu cuối tương ứng như sự khẳng định về lòng trung kiên, son sắt, bộc lộ tâm nguyện hướng về Bác Hồ, như một lời hứa về tinh thần bền bỉ gìn giữ nước non thống nhất.

- Chủ thể “con” đến đây không xuất hiện thẻ hiện ước nguyện này không phải của riêng tác giả mà là của tất cả mọi người, của dân tộc ta đối với Bác.

=> Ta bên Người, Người tỏa sáng trong ta/Ta bỗng lớn ở bên Người một chút.

3. Đánh giá

 Với thể thơ 8 chữ, giọng điệu thiết tha, sâu lắng, sử dụng linh hoạt các biện pháp tu từ quen thuộc, ngôn ngữ thơ giản dị mà cô đọng. Viễn Phương đã rất thành công khi đi từ cảm xúc cá nhân đối với lãnh tụ đến tình yêu mến vô hạn của quân dân miền Nam kính yêu dành tặng cho Người. Đặc biệt, nhà thơ đã hình tượng hóa sâu sắc hình ảnh Hồ Chí Minh bằng những biểu tượng có sức khái quát cao độ, khẳng định mạnh mẽ sức sống vĩnh hằng của Người trong lòng dân tộc. Ông đã nhẹ nhàng đóng góp vào nền thơ ca Việt Nam một khúc ca réo rắt tình cảm yêu thương, ngợi ca sự nghiệp vĩ đại của Bác.

4. Liên hệ

Nhà thơ Viễn Phuong  đã biến yêu thương thành hành động thành khát vọng cống hiến. Ta cũng có thể gặp được khát vọng cống hiến mãnh liệt của một con người săp giã từ cuộc sống trong bài thơ Mùa xuân nho nhỏ của Thanh Hải

Bài thơ Mùa xuân nho nhỏ là tâm sự của ông trong những ngày cuối của cuộc đời. Tình cảm dạt dào và suy nghĩ sâu lắng trong tâm tư của ông đã gởi gắm vào bài thơ. Với thể thơ năm chữ, giọng thơ lúc mạnh mẽ, lúc tha thiết ngân vang, âm hưởng nhẹ nhàng xuyên khổ thơ, tác giả đã bộc lộ cảm xúc trước mùa xuân của thiên nhiên, đất nước và khát vọng đẹp đẽ muôn được dâng hiến cho cuộc đời trước lúc đi xa. Sống là phải cống hiến cho đất nước, dù là nhỏ bé, và phải không ngừng cống hiến cho cuộc đời. Mỗi con người hãy là một mùa xuân nho nhỏ để làm nên mùa xuân bất diệt của đất nước. Một xã hội tốt đẹp thì mỗi con người phải tốt đẹp. Đây là điều tâm niệm và khát vọng của nhà thơ trước lúc đi xa vĩnh biệt cuộc đời.

Dù ngày Viễn Phương ra viếng lăng Bác đã rất xa, Thanh Hải thì không còn nhìn thấy mùa xuân quê hương mình nữa. Nhưng mỗi nhà thơ đều để lại những dòng thơ chan chứa, ấm áp về tình người, tình cảm sâu nặng với quê hương, xứ sở. Cả hai  đều thể hiện ước nguyện chân thành, tha thiết được hoà nhập, cống hiến cho cuộc đời, cho đất nước, nhân dân... Ước nguyện khiêm nhường, bình dị muốn được góp phần dù nhỏ bé vào cuộc đời chung. Tư tưởng ấy thực sự là tư tưởng cao đẹp và mang đầy tính nhân văn của con người. Con người sống trên đời đều cần một lý tưởng sống cho mình. Và lý tưởng sống cao đẹp nhất đó là lý tưởng sống cống hiến, sống cho đi mà không cần báo đáp, sống để tô điểm cho đời, sống để cống hiến và xây dựng cộng đồng ngày một tốt đẹp hơn. Nếu mỗi người đều có thái độ sống đẹp và giàu triết lý như vậy thì cuộc sống sẽ trở nên tốt đẹp hơn rất nhiều. Dù ở độ tuổi nào thì con người sống trên đời cũng cần cống hiến vào cuộc sống chung, góp mình vào công cuộc chuyển mình và dựng xây đất nước.  Hai tác giả nhưng chung một suy nghĩ, chung một ước nguyện. Những điều đó thật đáng cho chúng ta – những thế hệ sau này – trân trọng. Riêng bản thân tôi vẫn còn ngồi trên ghế nhà trường nhưng sẽ luôn nuôi dưỡng trong lòng mình những đức tính tốt, trui rèn đạo đức, kiến thức để mai sau có thể xây dựng đất nước ngày càng phồn vinh, vững mạnh.

C. Kết bài

- Viễn Phương đã thay nhân dân miền Nam nói riêng và nhân dân cả nước nói chung dâng lên Bác niềm cảm xúc chân thành, lòng tôn kính thiêng liêng.

-  Bài thơ sẽ tiếp tục sống trong lòng người đọc, gợi nhắc cho những thế hệ kế tục thành quả rực rỡ của cách mạng cách sống sao cho xứng đáng với sự hi sinh của một con người vĩ đại mà giản dị- Chủ tịch Hồ Chí Minh.

 

Đề 2.

1. Nêu vấn đề:

-  Khi con người biết và nhận ra những khiếm khuyết, thiếu xót của bản thân và thẳng thắn thừa nhận mà không quanh co, giấu diếm, che đậy thì lúc đó con người sẽ biết sửa chữa, khắc phục và hoàn thiện mình. Đó là lúc con người sẽ đón nhận thắng lợi, niềm vui, thành công sẽ mỉm cười.

- Dẫn vào nội dung lựa chọn:

Một quyển sách hay dành cho thiếu nhi thường là cuốn sách dành cho người đọc mọi lứa tuổi. Bởi cuốn sách đó nói được bằng ngôn ngữ trẻ thơ vẻ đẹp muôn màu của cuộc sống, cũng là cuốn sách mà người đọc lớn tuổi qua đó mà trở về sống với ký ức tuổi thơ. Tập truyện ngắn Điều kỳ diệu dưới những gốc anh đào của nhà văn Võ Thu Hương (Nhà xuất bản Văn học, năm 2022), tác phẩm được Hội Nhà văn TP.HCM trao giải Văn học thiếu nhi năm 2022, là một quyển sách như thế.

2. Giới thiệu tác phẩm và nêu ý nghĩa: (Theo https://znews.vn/song-mai-voi-ky-uc-tuoi-tho-post1401685.html

-    Với độ dày hơn 160 trang, 22 truyện ngắn, tập sách giúp người đọc rong chơi giữa một thế giới đầy mơ mộng với sự đan xen trong trái tim và những tâm hồn thơ trẻ. "Điều kỳ diệu dưới những gốc anh đào" là thế giới của những giấc mơ thơ trẻ được kể bằng một ngôn ngữ thuần khiết, thứ ngôn ngữ có khả năng đánh thức mọi giác quan của người đọc. Cứ từng chút một, theo từng trang sách, từng câu chuyện như được chắt ra từ chính cuộc sống hàng ngày, từng chiếc mầm bé xinh được người lớn trao trẻ con, được những người bạn nhỏ tặng nhau. Qua từng trang sách, trẻ được gặp rất nhiều người bạn đáng mến như Bống, Bum, Uyên, Huy… được các bạn ấy âm thầm trao tặng những hạt mầm của tình yêu thương và nghị lực. Và những hạt giống tâm hồn, bài học cuộc sống được nhen lên chính từ những người bạn trong cuốn sách nhỏ này…

Ấn tượng đầu tiên của người đọc, đây là thế giới của những giấc mơ thơ trẻ được kể bằng một ngôn ngữ thuần khiết, thứ ngôn ngữ có khả năng đánh thức mọi giác quan của người đọc.

Truyện ngắn đầu tiên của tập sách, truyện Quê mình đẹp nhất giúp bạn đọc một lần được sống trong thế giới của giấc mơ qua chuyến phiêu lưu đầy thú vị của Thảo và Nguyên. Trong thế giới của giấc mơ, của huyền thoại đó có “ông trời rủ màn đi ngủ”, những vì sao lung linh, dòng sông ngân với muôn nghìn chú cá bằng vàng bằng bạc lấp lánh, lũ quạ bắc thành cầu Ô Thước qua sông... Nhưng ở xứ sở thần tiên ấy, các bạn nhỏ đã nhận ra cũng chẳng gì thú vị. Không ai nghe mình nói, không một sự kết nối ấm áp nào… Hai bạn nhỏ ham chơi mới nhận ra chỉ trái đất có hương thơm từ đồng lúa chín vàng. Có sóng vỗ êm êm như tiếng hát. Có núi đồi thân thương và nhất là có mẹ.

Tập truyện ngắn cũng đậm tính giáo dục khi truyền tải những nội dung đầy tính nhân văn đến mỗi tâm hồn thơ trẻ và tất cả người đọc chúng ta. Trong đó, sâu đậm nhất là chủ đề tôn trọng sự khác biệt, ngợi ca sức mạnh của tình yêu thương và ý chí vượt lên nghịch cảnh của con người.

Truyện Bí mật của cậu bạn to lớn kể về cậu bé Harry lớn quá khổ đã từ bỏ được thói quen đánh bạn nhờ vào sự tin tưởng chân thành và tình yêu thương sâu sắc của cô giáo. Sự đổi thay của Harry Big đã ngầm truyền thông điệp cho tất cả những bậc cha mẹ và những nhà giáo dục rằng, chính sức mạnh của tình yêu thương và sự tin tưởng đã giúp thay đổi thế giới này, chứ không phải đòn roi và kỷ luật. Trái ngược với Harry Big, chuột Nhí trong Chuột Nhí đi tìm hạnh phúc, bé Còi và Mum trong Mum và bé Còi lại là những số phận trẻ thơ không may khi thân thể khiếm khuyết. Mặc dầu vậy, các nhân vật hư cấu đều vượt lên bằng ý chí, nghị lực, sự kiên trì và tình yêu thương của bạn bè, người thân để khẳng định giá trị của đời sống và tìm thấy hạnh phúc cho mình.

Tác phẩm cũng chứa đựng những bài học giản dị và sâu sắc về thiên nhiên và cuộc sống. Những truyện ngắn như Hương của bùn đã lan tỏa tình yêu và sự trân trọng vẻ đẹp muôn màu của thiên nhiên đến mỗi tâm hồn thơ bé. Những dòng văn miêu tả sự tuần hoàn và sức sống bất tận của thiên nhiên như “mình xuống đất, rồi sẽ lại thành cái mầm, sẽ thành cái cây, mình sẽ trở thành vĩ đại như mẹ” sẽ giúp các em thấu hiểu vòng tuần hoàn của sự sống không kém bất kỳ một bài học tự nhiên nào được giảng giải.

Thông điệp về tình yêu thương, lòng trắc ẩn, niềm thấu cảm trước khổ đau, nghịch cảnh ở đời xuất hiện tràn ngập trong tác phẩm. Những truyện ngắn như Khi tò he biết khóc hay Điều kỳ diệu dưới những gốc anh đào thật sự là những bài học đạo đức có khả năng ngấm sâu vào lòng tất cả mỗi người đọc không phân biệt tuổi tác để nuôi dưỡng tình yêu thương cho cuộc sống này.

Tác phẩm cũng đã thấu hiểu và xót xa trước nỗi cô đơn của không ít em nhỏ trong xã hội hiện đại, giữa lòng thành phố nhiều nhà máy, lắm bê tông mà thiếu vắng những bóng cây xanh và sự chia sẻ, yêu thương con người.Cô giáo của Bum trong truyện Con muốn làm một cái cây đã cảm động rơi nước mắt khi “bắt gặp sự cô đơn và tình cảm sâu sắc” trong “ước muốn làm một cái cây” của cậu bé là lời cảnh tỉnh cho tất cả người lớn chúng ta về tương lai của những đứa trẻ và tương lai của cả thế giới.

Điều kỳ diệu dưới những gốc anh đào thật sự là cuốn sách hay dành cho thiếu nhi và cho tất cả những ai “từng là thiếu nhi” trong cuộc đời này.

3. Tác động:

Con người ta ai cũng có những lớp mặt nạ để che giấu đi con người thật của mình. Đó có thể là lớp mặt nạ của sự mạnh mẽ, của sự vui vẻ, của sự tự tin,... Hay cũng có thể là lớp mặt nạ của sự yếu đuối, của sự buồn bã, của sự tự ti,... Lớp mặt nạ này giúp ta hòa nhập với xã hội, giúp che giấu đi những khuyết điểm và cảm xúc tiêu cực của bản thân. Tháo bỏ lớp mặt nạ xuống, nhìn thẳng vào cái tôi của mình không phải là một việc dễ dàng. Nó đòi hỏi sự dũng cảm và quyết tâm. Tuy nhiên, đây là một hành trình vô cùng xứng đáng để thực hiện. Khi ta nhìn thẳng vào cái tôi của mình, ta sẽ mở ra cánh cửa đến với một cuộc sống hạnh phúc và viên mãn hơn. Khi ta nhìn thẳng vào cái tôi của mình, ta sẽ hiểu rõ hơn về bản thân, về những điểm mạnh, điểm yếu, về những mong muốn và nhu cầu của bản thân. Hiểu rõ bản thân, chúng ta sẽ dễ dàng chấp nhận bản thân hơn, sẽ không còn cố gắng để thay đổi bản thân để phù hợp với mong muốn của người khác. Sống thật với bản thân, ta sẽ cảm thấy hạnh phúc và viên mãn hơn, không còn phải lo lắng về việc che giấu bản thân, và có thể tự do thể hiện con người thật của mình. Hãy nhớ rằng, tháo bỏ lớp mặt nạ xuống, nhìn thẳng vào cái tôi của mình là một hành trình, không phải là đích đến. Hãy kiên nhẫn và yêu thương bản thân trong suốt hành trình này.

Thứ Năm, 1 tháng 6, 2023

Phân tích Hai khổ đầu Viếng lăng Bác_Vẻ đẹp lối sống nghĩa tình của người Việt Nam

 Đề. Hãy chọn phân tích một đoạn thơ hay một nhân vật truyện giúp em cảm nhận được Vẻ đẹp lối sống nghĩa tình của người Việt Nam. Trình bày những tác động của đoạn thơ hay nhân vật truyện đó đối với bản thân em.

Bài làm

"Mỗi khi lòng ta xao xuyến rung rinh

Môi ta thầm kêu Bác: Hồ Chí Minh!" ( Sáng tháng năm - Tố Hữu )

Bác Hồ - tiếng gọi trìu mến trên môi mọi người, tiếng gọi thân thương đã hoà vào dòng máu của những người con đất Việt. Người là nguồn cảm hứng bất tận trong làng văn học nước nhà, "tên Người là cả một niềm thơ". Mỗi thi phẩm viết về Bác tựa như một ô cửa mở ra cảm xúc dạt dào, lòng kính yêu cùng niềm rung động khôn nguôi. Bài thơ Viếng lăng Bác là một nén hương thơm mà Viễn Phương dâng lên Bác Hồ kính yêu. Nhà thơ đã chấp bút viết nên một "Viếng lăng Bác" với hết thảy những tình cảm kính trọng, yêu quý và niềm thương nhớ dành cho người cha già của dân tộc. Ta có thể cảm nhận rõ ràng được vẻ đẹp lối sống nghĩa tình của người Việt Nam qua tấm lòng thành kính và biết ơn vô hạn của nhà thơ cũng như đồng bào miền Nam đối với vị lãnh tụ vĩ đại, người cha già kính yêu của dân tộc trong  cấc câu thơ sau:

Con ở miền Nam ra thăm lăng Bác

Đã thấy trong sương hàng tre bát ngát

Ôi! Hàng tre xanh xanh Việt Nam

Bão táp mưa sa, đứng thẳng hàng.

 

Ngày ngày mặt trời đi qua trên lăng

Thấy một mặt trời trong lăng rất đỏ

Ngày ngày dòng người đi trong thương nhớ

Kết tràng hoa dâng bảy mươi chín mùa xuân...

Bác Hồ là người có công rất lớn đối với đất nước và con người Việt Nam. Sự ra đi của Bác để lại niềm tiếc thương chung cho toàn nhân loại. Bao năm trời kể từ lúc Bác ra đi, đồng bào ta vẫn luôn nhớ về Bác với những tình cảm chân thành nhất. Để bày tỏ tình yêu thương với người, nhà thơ Viễn Phương đã sáng tác bài thơ Viếng lăng Bác nhân chuyến ra Hà Nội thăm lăng của Người. Cả bài thơ chứa đựng bao nỗi niềm đau xót, sự xúc cảm chân thành dành cho vị Cha già của dân tộc của một người con nơi phương xa được trở về thăm.

Mang theo lòng tiếc thương vô hạn của cả dân tộc đối với Bác, nhà thơ đang thực hiện cuộc hành hương của mình sau bao năm chờ đợi được trở về bên người cha già kính yêu:

Con ở miền Nam ra thăm lăng Bác

Đã thấy trong sương hàng tre bát ngát

Ôi! Hàng tre xanh xanh Việt Nam

Bão táp mưa sa, đứng thẳng hàng.

Nhà thơ đã khéo léo giới thiệu được vị trí không gian quãng đường từ miền Nam xa xôi ra viếng lăng Bác:

Con ở miền Nam ra thăm lăng Bác

Tiếng “con” cất lên thật gần gũi, thân thương. Đó là cách xưng hô rất mật thiết của người dân Nam Bộ, đã bộc lộ sâu sắc lòng ngậm ngùi thương nhớ của nhà thơ của đồng bào miền Nam đối với Bác. Tình cảm giữa miền Nam và Bác Hồ luôn luôn là tình cảm ruột thịt “Bác nhớ miền Nam nỗi nhớ nhà” (Tố Hữu) và tình cảm của miền Nam đối với Bác cũng là tình cảm nhớ mong da diết “Miền Nam mong Bác nỗi mong cha” (Tố Hữu). Tự đáy lòng của người con đến thăm cha, Viễn Phương nói với Bác: Con ở miền Nam…. Câu thơ giản dị nhưng bao hàm một ý nghĩa lớn. Trong tim Bác và trong tim miền Bắc, Miền Nam luôn luôn là nỗi đau chia cắt, nỗi nhớ thương, là niềm tự hào, là biểu tượng anh hùng, bất khuất, dũng cảm, kiên cường, là thành đồng Tổ Quốc… Giờ đây con mang theo cả niềm tự hào đó của đồng bào miền Nam đến với Bác nói rằng “Con ở miền Nam” – nơi vừa được giải phóng, vừa giành thắng lợi vẻ vang – đến đây để nói với cha rằng: “Con cảm ơn cha”. Hơn thế nữa, trong câu thơ này, ta còn nhận thấy một sự khác thường. Bác Hồ đã vĩnh viễn đi xa, thế nhưng tác giả không dùng từ “viếng” mà lại dùng từ “thăm”, bởi với nhà thơ Viễn Phương, Bác Hồ vẫn mãi sống trong trái tim, trong nỗi nhớ mỗi người dân Việt Nam. Đây hẳn là lí do mà tác giả sử dụng từ "thăm", một cách nói giảm nói tránh đầy tinh tế. Chuyến thăm từ mảnh đất "đi trước về sau", chịu bao nỗi đau chia cắt dưới gót giày của kẻ xâm lấn. Mang theo cả trái tim miền Nam đang từng ngày mong mỏi, thiết tha hướng về Bác Hồ, mang theo nỗi niềm của một người con dành cho cha.

Trong niềm vui, niềm hân hoan, rạo rực vì được viếng lăng Bác đang dào dạt dâng lên, nhà thơ xúc động ngắm nhìn quang cảnh trước lăng Bác:

Đã thấy trong sương hàng tre bát ngát

Ôi hàng tre xanh xanh Việt Nam

Bão táp, mưa sa, đứng thẳng hàng.

Hàng tre bát ngát cuốn hút cảm xúc của nhà thơ. Hiện lên trong sương khói quảng trường Ba Đình lịch sử là hình ảnh hàng tre xanh bát ngát. Hàng loạt từ láy  "xanh xanh", "bát ngát" kết hợp thán từ “Ôi!” đã bộc lộ cảm xúc mãnh liệt, tha thiết của tác giả khi nhìn thấy hàng tre đĩnh đạc, uy nghiêm không khác gì những anh chiến sĩ trung kiên ngày đêm đứng gác, canh giữ cho giấc ngủ an lành, bình yên của Bác Hồ kính yêu. Hàng tre xanh xanh trong vườn Bác gợi cho người đọc nhiều liên tưởng. Chắc rằng, cũng như mọi người Việt Nam, trong tâm khảm nhà thơ, cây tre là hình ảnh giản dị, thân thuộc, đời đời gắn bó với quê hương làng xóm. Tre  có mặt xung quang trong cuộc sống của người dân, tre tham gia vào cuộc kháng chiến cùng người dân “tre xung phong vào xe tăng đại bác, tre giữ làng giữ nước giữ mái nhà tranh giữa đồng lúa chín” (Thép Mới). Tre mang bao phẩm chất của con người Việt Nam: mộc mạc, thanh cao, ngay thẳng bất khuất. Hàng tre ấy cũng như những con người VN ta dù phải trải qua bao “bão táp mưa sa” thì vẫn “đứng thẳng hàng”.  Dáng dấp tre hiên ngang, bất khuất, thách thức cả “bão táp mưa sa” gợi tư thế quật cường, mạnh mẽ của một đất nước nhỏ bé trên bản đồ thế giới. Chính quốc gia ấy đã ghi tạc tên mình trong những trang sử chói lọi, hùng tráng, như một thần thoại oanh liệt. Tre không cao lớn, tre chẳng phải loài cây đáng giá ngàn vàng, nhưng tre mãi vững vàng trước bão giông. Như Bác Hồ ta suốt đời sống giản dị, chẳng khoa trương mà cứ lặng lẽ, kiên cường tranh đấu vì độc lập tự do của dân tộc.

Có thể thấy rằng, khổ thơ đầu tiên đã để lại rất nhiều ấn tượng trong lòng bạn đọc. bằng những từ ngữ và hình ảnh chọn lọc, lời thơ cho ta nhận ra niềm xúc động của nhà thơ khi được ra lăng viếng Bác. Đồng thời cũng qua đó ta cảm nhận được lòng thành kính và niềm biết ơn vô hạn của Viễn Phương dành cho Bác Hồ kính yêu.

Mạch cảm xúc của Viễn Phương ngày càng xao động khi hoà nhập trong dòng người vào thăm lăng Bác:

Ngày ngày mặt trời đi qua trên lăng

Thấy một mặt trời trong lăng rất đỏ

Ngày ngày dòng người đi trong thương nhớ

Kết tràng hoa dâng bảy mươi chín mùa xuân...

Viễn Phương mượn hình ảnh thực kết hợp với sử dụng nghệ thuật ẩn dụ sóng đôi để so sánh Bác Hồ tượng trưng như mặt trời soi sáng cả nước Việt:

Ngày ngày mặt trời đi qua trên lăng

Thấy một mặt trời trong lăng rất đỏ.

Ai đã từng một lần đi viếng lăng Bác mới hiểu hết hàm ý trong câu thơ của Viễn Phương. Ngày ngày, mặt trời - chúa tể của thiên nhiên - thán phục một mặt trời trong lăng rất đỏ. Mặt trời rất đỏ, hình ảnh tượng trưng cho Bác Hồ - là mặt trời cách mạng, là nguồn ánh sáng rực rỡ không bao giờ tắt, mãi mãi chiếu rọi con đường đi tới của dân tộc Việt Nam. Nhiều nhà thơ đã sử dụng hình ảnh mặt trời để thể hiện ánh sáng của lý tưởng cách mạng, nhưng đối sánh hai hình ảnh mặt trời của Viễn Phương quả là rất độc đáo. Đây là một sáng tạo nghệ thuật có tác dụng bộc lộ nội dung rất hiệu quả. Không nhiều lời, chỉ một hình ảnh mặt trời rất đỏ, nhà thơ đã khái quát được hình ảnh Bác Hồ vĩ đại. Nhà thơ đã nói hộ chúng rằng: Bác Hồ là mặt trời cách mạng đẹp nhất, rực rỡ nhất, chói lọi nhất luôn luôn toả sáng trong tâm hồn người Việt Nam. Điệp ngữ “ngày ngày” được tác giả khéo léo sử dụng như để thể hiện sự nối tiếp lặp đi lặp lại hằng ngày. Điều đó chính là sự vô tận, là lời khẳng định Bác sẽ còn mãi, sẽ trường tồn bất diệt trong lòng mỗi người dân đất Việt. Lời thơ thật đơn giản nhưng chứa đựng trong đó là cả một tấm lòng. Chúng ta nhận ra trong những câu thơ ấy là tình yêu thương và niềm biết ơn vô hạn của nhà thơ đối với Bác

Cùng với mặt trời ngày ngày đi qua trên lăng là dòng người đi trong thương nhớ:

Ngày ngày dòng người đi trong thương nhớ

Kết tràng hoa dâng bảy mươi chín mùa xuân...

Nhịp thơ chầm chậm như bước chân của dòng người lặng lẽ đi trong suy tưởng, bao trùm một một không khí thương nhớ Bác không nguôi, thành kính kết tràng hoa tình yêu dâng bảy mươi chín mùa xuân của Người. Viến Phương  tiếp tục sáng tạo một hình ảnh ẩn dụ vô cùng đẹp đẽ. Đó là hình ảnh “tràng hoa”. Hình ảnh ấy gợi lên trong ta biết bao nhiêu liên tưởng thú vị. Nó khiến ta nghĩ đến những vòng hoa tươi thắm mà mỗi đoàn viếng thăm đều dâng lên người. Tuy nhiên không chỉ có thế, hình ảnh này còn là ẩn dụ cho những dòng người đang nối nhau vào lăng viếng Bác. “Người ta là hoa của đất”, nhà thơ thật sâu sắc và tinh tế khi tôn quí nhân dân. Mỗi người dân là một bông hoa và dòng người đi trong thương nhớ chính là tràng hoa dâng lên Bác.   Những cánh hoa được kết lại từ niềm tiếc thương thẫm đẫm vào dòng máu, từ lòng thành kính khắc ghi mãi tên Người vào trái tim. Đó cũng chính là sự biết ơn công lao to lớn của Bác. "Bảy mươi chín mùa xuân" của một đời người, một kiếp sống, Bác đã cống hiến vì toàn dân, đã đem ánh sáng của chân lí, của cách mạng lan toả từ rừng sâu hẻo lánh đến đỉnh đồi xa xâm, từ thị thành phố huyện đến đồng nội xanh rì. Bác vẫn sống như mỗi mùa xuân của đất nước Việt NamNgày ngày… ngày ngày …, thời gian không ngừng trôi và lòng người Việt Nam không bao giờ nguôi tình cảm nhớ thương, yêu quí, kính trọng đối với Bác.

Có thể nói, khổ thơ này chính là khổ thơ cảm động nhất và thể hiện rõ sự vĩnh hằng và trường tồn của Bác Hồ trong lòng mỗi con dân Việt Nam. Ông đã dùng những từ ngữ trân trọng và tôn kính nhất kết hợp cùng những biện pháp tu từ đặc sắc để ca ngợi và thể sự biết ơn, kính trọng nhất dành cho Bác Hồ, đã giúp người đọc cảm nhận được trọn vẹn nỗi xúc động nghẹn ngào, lòng thành kính và niềm biết ơn vô hạn của nhà thơ đối với Bác. Và cũng qua những vần thơ ấy ta nhận ra Bác vẫn còn mãi trong trái tim của mỗi con người, và của cả dân tộc Việt Nam.

"Viếng lăng Bác" ngời sáng trong vườn địa đàng thơ ca nhờ giọng điệu nhẹ nhàng, tha thiết mà lắng đọng nơi hồn người cùng hình ảnh, ngôn ngữ chọn lọc, giản dị, trang trọng và giàu cảm xúc. Xuyên suốt hai khổ thơ là những cảm nhận rất thực và vô cùng tinh tế của Viễn Phương. Cảm xúc ấy khi thì bồi hồi, xúc động, tự hào, khi lại vô cùng biết ơn, thành kính. Hai khổ thơ cũng đã đưa ta về với hình ảnh rực rỡ của vị cha già vĩ đại, kính yêu ngàn đời còn sống mãi theo năm tháng, theo thời gian.

Lòng thương nhớ, biết ơn Bác của Viễn phương, của nhân dân miền Nam giúp em hiểu rõ “Ăn quả nhớ kẻ trồng cây”, “Uống nước nhớ nguồn” là truyền thống lâu đời của con người Việt Nam. Nét đẹp ân tình, chung thuỷ là truyền thống tốt đẹp của dân tộc, truyền thống ấy bao trùm cách sống, cách ứng xử của con người Việt Nam trong mọi quan hệ qua hàng nghìn năm lịch sử. Bài thơ như một lời nhắc, gợi trong em bao suy nghĩ, chiêm nghiệm về một lẽ sống ân nghĩa thủy chung cao quý trong cuộc đời. Chẳng ai hạnh phúc nếu không biết trân trọng, tri ân và chung thuỷ với quá khứ. Lối sống ân nghĩa thủy chung  níu giữ con người khỏi bị trôi trượt đi bởi những lo toan tất bật hằng ngày, nó bảo vệ con người khỏi những cám dỗ tầm thường. Và trên hết, nó luôn hướng con người đến những giá trị bền vững của cuộc sống. Lối sống ân nghĩa thủy chung nhắc nhở em cần biết ơn tổ tiên, ông bà, cha mẹ, những anh hùng vĩ đại đã hi sinh, lấy thân mình, mồ hôi xương máu để bảo vệ nền độc lập cho đất nước, giữ vững bình yên vùng trời Tổ quốc. Lối sống ân nghĩa thủy chung nhắc em phải biết sống vui, sống khoẻ và có ích cho xã hội, phần để thực hiện đúng trách nhiệm, bổn phận của mình, phần vì không hổ thẹn với những người đi trước mang lại cho mình cuộc sống tốt đẹp.

Lối sống ân nghĩa thủy chung không chỉ được khắc sâu trong tâm hồn mà còn phải được thể hiện bằng hành động cụ thể. Là con cháu vua Hùng, thuộc dòng dõi Lạc Hồng, em cũng như các bạn trẻ phải biết tự hào về truyền thống đấu tranh anh dũng của dân tộc, phải ý thức quý trọng giữ gìn những giá trị mà quá khứ đã tạo nên bằng mồ hôi, nước mắt và xương máu, tiếp tục phát triển các thành quả của quá khứ. Là một người con em sẽ chăm học chăm làm, sống tốt đẹp làm vẻ vang cho cha mẹ gia đình, biết hiếu thảo, săn sóc ông bà cha mẹ khi già yếu. Là một học sinh em rèn và luôn thể hiện đạo lý tôn sư trọng đạo. Hoàn thiện bản thân và trở thành người có ích đem tài năng của mình ra xây dựng quê hương đất nước trở nên giàu đẹp hơn. Sống nghĩa tình để cảm nhận được tình yêu thương.

Dù Bác đã ra đi nhưng Bác sẽ còn sống mãi trong trái tim của Viễn Phương nói riêng, nhân dân Việt Nam ta nói chung. Tỏ lòng thành kính với Bác cũng là động lực giúp mọi người sống và làm việc tốt hơn. Bài thơ  “Viếng lăng Bác” với giọng điệu tâm tình nhẹ nhàng sâu lắng mà chất chứa suy tư day dứt nhắc nhở mỗi chúng ta hãy biết sống ân tình chung thuỷ với quá khứ, với lịch sử, với nhân dân và đất nước. Và ngay hôm nay, được sống trong yên vui hoà bình, thế hệ trẻ chúng ta cần phải ghi nhớ công ơn trời biển của Bác, truyền thống uống nước nhớ nguồn mà ra sức học tập tốt để góp phần xây dựng quê hương, đất nước giàu đẹp như Bác đã từng mong ước.