Như một quy luật, mỗi người chúng ta rồi cũng sẽ trưởng
thành và chuẩn bị sải những đôi cánh đầu tiên bay vào cuộc sống. Dù không hề
mong muốn, đôi khi bạn vẫn phải đối mặt với những khó khăn, thử thách. Rồi sẽ
có lúc, những ước mơ, hy vọng của bạn sẽ bị vùi lấp bởi thất bại, khiến bạn trở
nên mềm yếu và bỏ cuộc. Nhưng bạn nên nhớ rằng, người ta chỉ nhận lấy thất bại
thật sự một khi họ bỏ cuộc. Thế nên có ý kiến cho rằng: “Trong mắt người khác,
bạn có thể thất bại vài ba lần, nhưng đối với bản thân, bạn không được phép trở
nên mềm yếu vì đấy là sự thất bại thảm hại nhất.”
Nếu lấy số phận kém may mắn để làm lý do cho sự bỏ cuộc thì
đó chính là sự thảm hại nhất trong cuộc đời bạn. Ta có thể gục ngã, nhưng bạn
phải gượng dậy và đi tiếp, đó mới là dũng cảm. Dũng cảm không phải là dám đương
đầu với cái chết, dũng cảm là dám sống, vượt qua khó khăn, thử thách chứ không
bao giờ từ bỏ ước mơ của mình. Và ta chỉ thất bại khi bỏ cuộc mà thôi. Sợ thất
bại, dần dần ta sẽ mất cơ hội để hoàn thiện mình trong cuộc sống. ta chẳng còn
cơ hội phát huy sức đóng góp của mình cho đất nước như những ước mơ ngày bé
nữa. Nếu bạn luôn lo sợ và không dám bắt đầu, bạn sẽ không bao giờ có cơ hội
đặt chân lên bước đường thành công, bạn sẽ không bao giờ trưởng thành hơn và
chẳng còn gì để kể lại cho mai sau. Vậy chẳng phải ta đã trở thành con người
hèn nhát, đi ngược lại với truyền thống, đạo lý làm người đó sao? Đó chẳng phải
là thất bại thảm hại nhất trong đời mỗi người sao? Thế nên mỗi người chúng ta
hãy thoát khỏi cái vỏ ốc bé tí của mình để dám đương đầu với cuộc sống, để rồi
có cơ hội trưởng thành hơn. Khi đó, nếu giữ mình đừng gục ngã, bất chợt bạn sẽ
nhận ra từng phút giây diệu kì của cuộc sống. Bạn sẽ nhận ra những đổi thay từ
chính bản thân mình, nhận ra những dòng chảy của nghị lực, ý chí kiên cường
trong bạn, để rồi bạn có thêm sức mạnh và đến với thành công. Nếu thầy Nguyễn
Ngọc Ký ngày ấy từ bỏ ước mơ của mình bởi những cơn đau chân hành hạ, chắn hẳn
không có nhà giáo ưu tú Nguyễn Ngọc Ký như bây giờ. Vây nên bạn hãy nhớ rằng:
Không bao giờ là quá muộn, không có gì là thất bại, khi bạn vẫn còn cố gắng và
có niềm tin. Và thành công là cánh cửa không bao giờ đóng, nhưng nó chỉ cho
phép những ai dũng cảm vượt lên thất bại để đi qua mà thôi!
Và hãy luôn nhớ rằng, gia đình, bạn thân đều là những đôi bờ
vai tin cậy, vững chãi mỗi khi bạn cần đến. Đó chính là chỗ dựa tinh thần tuyệt
vời nhất sau mỗi làn va vấp trong cuộc sống. Bạn có thể cho phép mình mềm yếu
một chút, để được sà vào lòng mẹ, tựa vào vai cha hoặc trong những cái ôm ấm
nồng của bạn thân, để rồi mạnh mẽ hơn và tiếp tục bước trên con đường bạn chọn.
Có như thế, bạn mới nhận ra ý nghĩa sâu sắc của từng khoảnh khắc torng cuộc
sống. Dù cho bạn thành hay bại trong mắt người khác, với gia đình và bè bạn,
bạn vẫn là người thành công nhất và dũng cảm nhất khi lạc quan nhận lấy thất
bại.