Trung Hoa là một trong những cái
nôi của văn hoá nhân loại. Từ thời cổ đại, người dân Trung Quốc có quyền tự hào
về những bậc học giả, về những người thầy lỗi lạc, uyên bác với những triết lí
nhân sinh trở thành chân lý cho mọi thời đại. Tuân Tử là một trong số những bậc
vĩ đại ấy. Và câu nói của ông: “ Người chê ta mà chê phải là thầy ta, người
khen ta mà khen phải là bạn ta, những kẻ vuốt ve, nịnh bợ là kẻ thù của ta
vậy”, cũng đủ cho hậu thế phải suy nghĩ.
Xã hội loài người ngày càng phát
triển về kinh tế, về tư tưởng, nhận thức và cũng song hành với phát triển sự
phức tạp trong mọi quan hệ đời sống. “ Miệng lưỡi thế gian” là điều không thể
tránh khỏi. Mỗi con người sống chung trong đồng loại cần phải biết chấp nhận
lời chê tiếng khen của mọi người. Nhưng để nhận biết sự “thật” – “giả” trong
mỗi lời khen tiếng chê, để có ứng xử thích hợp, quả không đơn giản. Câu nói của
Tuân Tử đã giúp chúng ta cái “kính chiếu yêu” nhận biết đâu là “thầy”, đâu là
“bạn”, đâu là “thù” trong cuộc đời đầy phức tạp đó.
Là một con người, kể cả bậc vua
chúa, vĩ nhân, trong cuộc sống, thật khó tránh khỏi những sai lầm. Những lúc
như thế, hẳn chúng ta nhận được những lời nhận xét của mọi người. Tất yếu, mỗi
người khác nhau, sẽ có những nhận xét, thái độ khác nhau về ta. Điều quan trọng
là ở chính bản thân ta: biết nhận ra cái đúng, cái sai của mình; quan trọng
hơn, trong vô số những lời “khen”, “chê” đó, ta nhận ra ai là “thầy ta”, ai là
“bạn ta”, ai là “kẻ thù” của ta vậy!
Lời dạy của Tuân tử thật chí lí:
“Người chê ta mà chê đúng là thầy ta, người khen ta mà khen đúng là bạn ta”.
Mỗi người, khi phạm điều sai, tự mình không dễ gì nhận ra. Người nhận ra cái
sai của ta, lại “chê”- tức khẳng định cái sai của ta và chỉ cho ta biết - hẳn
phải là người có tầm tri thức, hiểu biết hơn ta. Người đó xứng đáng là bậc
“thầy” của ta về trí tuệ. Hơn thế, người thấy và dám chỉ cho ta nhận ra cái sai
của mình, để mình có hướng khắc phục, sửa chữa, hẳn đó phải là người có cái tâm
thật cao quý: những muốn cho chúng ta nhanh chóng tiến bộ. Chúng ta, về thái
độ, tình cảm không thể không tôn vinh người đó là bậc “thầy” về nhân cách để ta
học tập.
Người “khen ta mà khen phải”- nghĩa là người đó không những
không đố kị, hiềm khích trước những cái tốt, cái mạnh của ta, mà còn “khen”,
cùng chung vui, chia ngọt sẻ bùi…Đó hẳn là người bạn tốt, người bạn tri âm, tri
kỉ của ta vậy. Cuộc đời mỗi chúng ta, nếu có được nhiều người “thầy”, người
“bạn” như thế thì hạnh phúc biết bao nhiêu.
Tuy nhiên, trong cuộc sống, không
phải ai khen hay chê ta đều là “thầy”, là “bạn” của ta. Tuân Tử đã một lần nữa
chỉ cho ta biết cách nhận ra “ bộ mặt thật” của những “kẻ” hiểm độc đó. Đó là
“kẻ vuốt ve, nịnh bợ ta”, Tuân Tử tỏ thái độ rõ rệt, dứt khoát khi gọi những
loại người đó “là kẻ thù của ta vậy”. Nhưng để nhận ra đâu là bạn “khen ta mà
khen đúng” với “những kẻ vuốt ve, nịnh bợ” thật không dễ. Trước hết, kẻ vuốt
ve, nịnh bợ, họ khen ta là xuất phát mục đích mưu cầu lợi ích riêng của chính
họ. Bởi vậy, thành tích của ta chỉ có một, chúng thổi phồng lên ba, bốn hoặc
nhiều hơn thế. Thậm chí, có khi chúng còn nguỵ biện, “phù phép” những khuyết
điểm, sai lầm của ta thành “thành tích”. Những kẻ đó, luôn lấy việc “nịnh bợ”
để tiến thân, khiến cho người được khen ngày càng tự đánh mất mình, xa rời lẽ
phải…Thật đáng tiếc là những kẻ đó không thời đại không có. Sử sách đã ghi lại
không biết bao nhiêu bậc vua chúa đã bị những kẻ nịnh thần làm cho u mê, dẫn
đến hãm hại trung thần, triều chính đổ nát, xã tắc suy vong…Lời dạy của Tuân Tử
lại một lần nhắc nhở mỗi chúng ta cần sáng suốt để nhận ra đâu là “bạn ta” khen
ta thật lòng; đâu là “kẻ vuốt ve, nịnh bợ” ta.
Không chỉ đúng với xã hội xưa, mà
ngày nay và với tất cả mọi người, ở trên mọi lĩnh vực, lời dạy của Tuân Tử như
một chiếc kính “chiếu yêu” giúp chúng ta nhận ra người tốt, kẻ xấu trong cuộc
sống, trong học tập. Khi kinh tế thị trường mở cửa, thì đội ngũ những kẻ chạy
theo lợi nhuận, vì danh, vì lợi ngày càng nhiều. Nhân viên nịnh bợ thủ trưởng,
cấp dưới luôn luôn vuốt ve, chiều theo ý cấp trên; các bạn lười học thì xun xoe
các bạn học giỏi để cầu “phao cứu trợ” trong thi cử, kiểm tra…Hành động của
những kẻ đó có thể khác nhau, nhưng đều chung một bản chất: mưu cầu lợi ích
riêng tư. Nhưng bạn cũng vì những hiện tượng đó mà đánh mất niềm tin vào cuộc
đời. Bởi người tốt, những người xứng đáng là “thầy ta”, “bạn ta” luôn luôn ở
bên ta.
Câu nói của Tuân Tử, cũng là một
lời nhắc nhở chí tình, chí lí cho chính mỗi chúng ta trong quan hệ ứng xử với
mọi người. Chúng ta muốn mọi người chê ta thật lòng – như Tuân tử đã dạy- ta
phải biết coi trọng những người đó như bậc “thầy của ta”. Cũng vậy, với bạn bè,
đồng đội, ta phải sống với cái tâm chân thành; dám chỉ ra những khuyết điểm của
bạn mà ta nhận thấy, với thức cầu mong cho bạn mình ngày càng hoàn thiện. Mỗi
chúng ta cần biết “chia ngọt sẻ bùi"” với bạn bè coi thành tích của bạn
làm niềm vui chung cùng chia sẻ.