I. Mở
bài:
Sau
khi đất nước thống nhất, tôi giải ngũ trở về quê nhà. Ba năm sau, tôi chuyển
lên thành phố sinh sống cùng các con tôi. Thú thật, tôi vẫn thích sống ở quê
nhà hơn. Nhưng các con tôi cứ bảo không có ai chăm sóc nên tôi đành nghe theo.
II.
Thân bài:
Cuộc sống
nơi thành phố đầy tiện nghi. Các con tôi đều là công chức, viên chức cả nên chẳng
thiếu thứ gì. Vừa bước ra khỏi cuộc sống khó khăn của chiến tranh thì đây
quả là cuộc sống đáng mơ ước. Tôi tận hưởng tất cả những ngọt ngào của cuộc sống
ấy. Không còn lo âu, không còn mất ngủ, không còn nghe tiếng pháo ì ầm mỗi đêm.
Tôi tận hưởng những giấc ngủ thanh bình và những bữa ăn đầy đủ và nhanh chóng
quên đi mọi khổ nhọc xưa kia. Mà nhớ để làm gì. Chiến tranh đã đi qua, vết
thương xưa cũng đã lành rồi.
Tưởng
tôi đã mãi mãi quên đi tất cả, mãi mãi ngủ quên trong đời sống tiện nghi và giả
tạo này. Tưởng ánh sáng hào nhoáng của phố thị sẽ chôn chặt đời tôi trong bốn bức
tường vôi kín đáo, an toàn nhưng lạnh lẽo. Nhưng không! Một đêm nọ, nó đã đến,
cái vầng trăng tình nghĩa năm xưa, đánh thức hồn tôi trong cơn mộng hão huyền.
Đó là
một đêm thành phố bỗng cúp điện. Cúp điện ở thành phố không phải là chuyện hiếm
gặp. Nhưng đêm ấy, khi ánh sáng giả dối kia vụt tắt, căn phòng rơi vào bóng tối.
Tôi vội bật tưng cửa sổ tìm chút gió trời thì bất ngờ, ánh sáng của vầng trăng
tràn vào khắp căn phòng. Ánh sáng phóng thẳng vào đôi mắt, chiếu rọi vào hồn
tôi. Ôi cái thứ ánh sáng quen thuộc và kì diệu ấy trải một lớp sáng mờ mờ trên
nền gạch lấp loáng. Tôi ngẩng đầu nhìn đăm đăm lên trời cao. Bầu trời thật rộng
lớn. Bầu trời thật trong trẻo. Vầng trăng tròn ngự trị khắp một miền không gian
rộng lớn. Dường như nó đang chiếm lĩnh cả thành phố, cả bầu trời cao đến vô tận.
Ánh
trăng hiền hòa soi rọi lòng tôi, mơn man như có cái gì đó đang xoa dịu khắp người.
Ánh trăng gợi nhớ đến những ngày xưa tháng cũ. Ánh trăng ấy đã theo tôi đến suốt
cuộc đời. Thuở thiếu thời chốn quê xưa, trăng đi vào cuộc sống như người bạn
thâm tình cố hữu. Tôi nhớ đến những đêm trăng thanh bình trên dòng sông. Vầng
trăng cao lấp lóa ánh sáng trong dòng sông sâu thẳm, mơ huyền trong tiếng chùa
vọng xa. Tôi nhớ những đêm trăng tát nước trên đồng. Ánh trăng vàng cứ chập chờn,
vỡ rồi liền lại theo nhịp gầu đưa. Hay ánh trăng ma quái khu nghĩa địa sau làng
mà bọn nhỏ chúng tôi thường hay chơi trốn tìm sau ấy.
Vầng
trăng ấy gắn chặt vào đời tôi, hết quãng đời tuổi thơ trên đồng dưới bể. Nhiều
đêm nằm dưới ánh trăng sáng, nghe tiếng chim kêu mà đắng lòng đắng dạ. Đất nước
đang chiến tranh. Quê hương đang bị giày xéo dưới bom đạn của kẻ thù, đau
thương biết mấy. Tôi nhìn trăng. Trăng cũng nhìn tôi. Cả hai im lặng không nói
nên lời nhưng thấu hiểu lòng nhau.
Tháng
sau, tôi lên đường đi chiến đấu. Trăng cũng theo tôi lên rừng lên núi. Trải qua
bao cuộc chiến chinh trăng vẫn bên tôi, thủy chung và tình nghĩa. Trăng soi rọi
bước hành quân đêm rừng sâu thẳm. Trăng lao vào cuộc chiến đấu. Trăng xung
phong mở lối dẫn đường quân ta tiến tới. Trăng tiến công vào kẻ thù. Trăng
là người đồng chí, đồng đội của chúng tôi.
Nhiều
đêm, giữa rừng sâu thanh vắng, nằm trên võng dù, giữa đường hành quân, nhìn ánh
trăng sắng trên trời cao bỗng nhớ quê nhà tha thiết. Ánh trăng hiền hòa giữa trời
cao xanh, ánh sáng vằng vặc soi khắp núi rừng. Tôi ước gì mai này khi kẻ thù bị
tiêu diệt, tôi trở về quê xây dựng cuộc sống mới. Cuộc sống với với cái cày con
trâu. Ngày ngày cuốc vườn trồng rau, đêm đêm uống cốc trà ấm, ngắm vầng trăng
tròn. Cuộc đời như thế đủ thú lắm rồi.
Ánh
trăng chiếu rọi vào nơi tôi nằm như đồng cảm và an ủi tôi. Ánh trăng thấu hiểu
lòng tôi, đến xoa dịu cơn đau trong trái tim tôi. Trái tim chất chứa hận thù.
Tôi thầm hứa với trăng cao sẽ anh dũng chiến đấu đến khi đất nước sạch bóng giặc
thù. Cuộc sống tươi đẹp đang chờ tôi. Người thân đang ngóng đợi tôi. Nước mắt
tôi chợt rưng rung khi nghĩ điều đó.
Than
ôi! Có ngờ đâu, khi cuộc chiến kết thúc, lời hứa năm xưa tôi đã quên đi từ bao
giờ. Bước ra khỏi chiến tranh, tôi rơi vào trạng thái hụt hẫng. Một phần vì
quá vui mừng và hạnh phúc. Một phần vì tôi trở về với cuộc sống thường ngày với
những ràng buộc mới. Cuộc sống vật chất đầu đủ, tiện nghi khiến tôi say mê tận
hưởng để bù đắp lại bao nhiêu năm vất vả nơi rừng thiêng nước độc. Nhiều lúc cận
kề sinh tử, tưởng sẽ không thể trở về để gặp mặt vợ hiền con thơ.
Công
việc mới trong thời kì dựng xây đất nước khắc phục hậu quả chiến tranh khiến
tôi cũng bận rộn tối ngày. Hết đi sớm lại về khuya khiến tôi không còn thời
gian để nghĩ ngợi. Hình bóng quê hương và muôn vàn kỉ niệm tuy vẫn còn ở trong
trái tim tôi nhưng từ lâu đã bị khép lại, giấu kín. Đô thị phồn hoa, diễm lệ,
ánh đèn màu lấp loáng soi rọi khắp mặt đất, khắp bầu trời. Vầng trăng nghĩa
tình năm xưa vẫn cứ từng đêm đi qua bầu trời. Nhưng gần như tôi không hề hay biết.
Tôi ngửa
mặt lên nhìn vầng trăng. Trăng nay vẫn thế, vẫn tròn trịa và tỏa sáng. Hình như
có cái gì đó đang rưng rưng. Trong lòng tôi bỗng hiện rõ hình ảnh quê hương
thương yêu. Từng cánh đồng, từng ngọn núi, con sông bỗng trở về ào ạt. Bất chợt
tôi bật khóc. Giọt nước mắt lăn dài trên má nóng hổi.
Đó là
nước mắt xót xa những tháng ngày xưa cũ. Giọt nước mắt hối hận khi nhận ra bấy
lâu mình đã hững hờ với quá khứ nghĩa tình, hững hờ với vầng trăng thủy chung.
Dù chúng tôi, những người lính, từ lâu đã không hề nhớ tới. Nhưng vầng trăng
bao năm qua vẫn không thay đổi. Trăng vẫn luôn ở cạnh chúng tôi, dõi theo chúng
tôi. Trăng nghĩa tình thủy chung còn chúng tôi lại vô tình, lạnh nhạt nó nó.
Ánh
trăng lặng im phăng phắc, không nói gì. Đó là sự im lặng nghiêm khắc nhắc nhở
tôi về quá khứ đau thương nhưng nghĩa tình. Trăng không giận dữ, nghiêm nghị mà
bao dung càng khiến tôi thêm đau lòng. Tôi nhận ra bấy lâu mình đã hững hờ với
quá khứ, hững hờ với nỗi đau thương mà dân tộc vừa trải qua. Nhiều lần tôi đã tự
ngụy biện rằng hoàn thành tốt công việc trong hiện tại là đã có công với đất nước
rồi. Và những gì mình nhận được là do công sức mình bỏ ra, là hoàn toàn xứng
đáng.
Nhưng
kì thực, đó là một cuộc sống ích kỉ và vô tâm. Biết bao con người vẫn đang âm
thầm hi sinh bởi bom đạn của kẻ thù còn sót lại, bởi đói khổ triền miên. Nỗi
đau thương vẫn còn âm ỉ trong lòng dân tộc. Kẻ thù đã rời đi, nhưng hậu quả của
chúng gây ra vẫn tiếp tục gây tổn thương cho biết bao người. Biết bao gia đình,
bao con người chưa thể tìm thấy được hạnh phúc. Cả dân tộc đang gượng mình gắng
sức vượt qua. Còn tôi thì ngập ngụa, sướng vui trong đời sống vật chất.
III. Kết
bài:
Càng
suy nghĩ, tôi càng thấy hối lỗi. Cảm ơn vầng trăng đã giúp tôi thấu hiểu và nhận
rõ bản thân mình. Tôi phải làm gì đó để xứng đáng với dân tộc. Tôi cần làm gì
đó để bù đắp lại lỗi lầm. Tôi phải sống xứng đáng với tinh thần người lính
trong thời đại mới, tiếp tục tiên phong trong những nhiệm vụ khó khăn nhất của
dân tộc. Chắc chắn rồi. Nhất định tôi phải gắn kết mình với những nhiệm vụ của
dân tộc. Nhất định phải biết trân trọng quá khứ và sống xứng đáng với những gì
mình đã nhận được. Cuộc sống này không chỉ dành cho riêng tôi mà dành cho cả
dân tộc, dành những con người anh hùng đã cống hiến hết mình vì độc lập, tự do
của tổ quốc.