Mặt trời xuống biển như hòn lửa.
Sóng đã cài then, đêm sập cửa.
Đoàn thuyền đánh cá lại ra khơi,
Câu hát căng buồm cùng gió khơi.
Tôi đang nhẩm lại bài thơ để chuẩn bị cho bài kiểm tra ngày mai thì ngủ
mất lúc nào không hay. Và Tôi đã mơ một giấc mơ tuyệt vời, ở đó tôi được gặp và
trò chuyện với những người dân chài. Những người ngư dân trong tác phẩm rất hay
và đặc sắc mà tôi vô cùng yêu thích: "Đoàn thuyền đánh cá" của Huy Cận.
Trong giấc mơ, tôi thấy mình cùng gia đình đang đi chơi vùng biển Quảng
Ninh. Vì bố muốn cả nhà được trải nghiệm cuộc sống gần biển giống như người dân
bản địa cả nhà tôi đã sống tại nhà của một ngư dân, sống và trải nghiệm như họ
vẫn sống. Trong mấy ngày nhà tôi ở đây, tôi được ăn ngon mà còn được gặp gỡ và
trò chuyện với những ngư dân đáng mến. Họ đã cho tôi biết nhiều điều của cuộc sống
cũng như tiếp thêm cho tôi động lực mỗi khi gặp khó khăn trong cuộc sống.
Hôm nay, vì ngoài trời mưa lớn nên thay vì đi chơi, tôi và bố mẹ đã ngồi
ở nhà nói chuyện với vợ chồng cô chủ nhà. Sở dĩ đêm nay bác Chiến không ra khơi
vì trời đang mưa lớn quá. Bác kể mà buồn nẫu ruột:
- Với mỗi ngư dân thì bám biển là chuyện hàng ngày cũng giống như người
nông dân cầm cuốc vậy. Một ngày mà không được ra khơi là lòng tôi bồn chồn chẳng
yên, thế này thì lấy đâu ra đồng ra đồng vào mà trang trải.
Cô Lan, vợ bác Chiến ôn tồn:
- Thôi ông chịu khó, mai bão tan thì hẵng đi. Cứ nghĩ là của đi thay
người, nhỡ bây giờ ông có mệnh hệ gì thì mẹ con tôi trông cậy vào ai.
Bố tôi hỏi:
- Hàng ngày, chuyến ra khơi của anh bắt đầu từ lúc nào?
Bác Chiến chầm chậm kể:
- Chúng tôi là những ngư dân miền biển, thường xuyên cùng đoàn thuyền
ra khơi đánh bắt cá trong đêm. Công việc bắt đầu khi hoàng hôn buông xuống. Ngày
nào, cứ vào lúc hoàng hôn thì là lúc ngư dân chúng tôi ra biển. Cảnh tượng lúc ấy
hùng vĩ vô cùng, bầu trời và mặt biển giống như hòa làm một. Trên biển,mặt trời
từ từ chìm xuống biển, ánh sáng vàng rực hắt thẳng lên trời cao. Đó như là một
hòn lửa khổng lồ bị dìm vào biển nước, sức mạnh vô biên của nó có thể tạo nên
những đợt sóng kinh hồn. Đêm cũng từ từ buông xuống. Cái khoảnh khắc giao điểm giữa
đêm và ngày thật kì diệu. Nó cứ khiến lòng ta nôn nao khó tả. Trời mới còn đang
sáng đáy thôi, bỗng chốc tối sầm lại, vệt sáng tối kéo dài trên mặt biển rồi mất
hút tận khơi xa.
Bác Chiến dừng lại, lấy tay bưng ly nước hớp một chút rồi kể tiếp:
- Từng cơn sóng dập dìu đưa thuyền chúng tôi ra khơi. Thường là chúng
tôi đi theo đoàn lớn. Dưới cảng, các thuyền viên đã lên thuyền cả rồi, cột buồm
rùng rùng chuyển động, cánh buồm căng lên đồng loạt. Đoàn thuyền thuyền đánh cá
rùng mình chuyển động rồi xếp hàng ra khơi. Thuyền này nối đuôi thuyền kia tạo
thành một vệt dài trên biển. Bất chấp màn đêm, chúng tôi vẫn lao động say sưa.
Tiếng hát ra khơi lại rộn vang khắp các thuyền. Dân chài lưới đầu sóng ngọn gió
nhưng yêu đời lắm. Lần ra khơi nào chúng tôi cũng ca hát. Hát từ bờ hát đến
khơi xa. Hát rằng cá bạc biển đông lặng, những luồng cá thu đang dệt biển tạo
ra muôn luồng sáng. Mong rằng chúng dệt lưới ta để chuyến ra khơi thật bội
thu.Lời hát cứ dặt dìu theo nhịp sóng biển. Tiếng hát khơi bừng khí thế ra trận.
Ai cũng tràn đầy tin tưởng ở trong lòng. Cánh buồm no gió đẩy thuyền lướt mạnh
ra khơi. chúng tôi mượn tiếng hát,
- Ồ thú vị thật, anh kể tiếp đi.
- Anh chị và cháu biết không biển đêm đẹp lắm nhất là những ngày có trăng.
Thuyền chúng tôi chạy nhanh ra bãi đánh.Trăng dần lên cao. mà thú thật, giữa biển
khơi bao la, trăng có lên hay xuống chúng tôi cũng không biết nữa. Không lấy gì
để so sánh mà biết nó lên hay lặn. Đoàn thuyền vẫn giữ hàng ngũ, trật tự băng
băng lao tới. Nhìn cảnh ấy cứ ngỡ như rằng nó đăng lướt đi giữa mây cao với biển
bằng. Nhiều lúc tôi nghĩ cả đoàn thuyền đang bay chứ không phải đang bơi vì biển
và trời gần nhau quá.Ngày nào, chúng tôi cũng được nhìn những đàn cá, món quà tạo
hóa của bà mẹ đại dương. Những con cá bạc lấp lánh bơi lội rồi những con cá thu
bơi như con thoi nữa. Chúng tôi vẫn hay trêu nhau gọi cá đến dệt lưới mình thay
vì cứ dệt biển như thế.
Cả phòng rộn tiếng cười ha hả.
Bác tiếp: Là một ngư dân, ra biển là một phần cuộc sống của tôi. Hằng
đêm, trên những chiếc thuyền lênh đênh, chúng tôi làm bạn với gió với trăng, với
thiên nhiên hữu tình, với mặt biển phẳng lặng. Khi thuyền đã dò được luồng cá
chúng tôi bắt đầu hạ buồm đánh bắt cá, khung cảnh thiên nhiên đẹp với gió trời,
trăng hòa cùng con người trong thế trận hăng say lao động, đánh bắt cá trong
đêm thật hào hứng. Lao động trong đêm thật vui với tiếng hát xóa tan đi nặng nhọc,
mệt mỏi. Bài hát gọi cá vào lưới được sự hỗ trợ của trăng trời trăng như giúp
chúng tôi gặt hái được nhiều thành quả.
Dừng lại một vài giây chú hắng giọng nói tiếp:
- Nói thật với chú chứ, chúng tôi lao động vui lắm, chúng tôi cùng nhau
hò những bài ca "gọi cá" vào lưới, trên đầu chúng tôi có nhịp trăng
cao cổ vũ động viên. Biển với chúng tôi như người mẹ vĩ đại. Biển mẹ che chở
chúng tôi, nuôi lớn chúng tôi từng ngày. Có lúc biển mẹ bao dung, hiền hòa, trìu mến. Có lúc biển mẹ
giận dữ như muốn trừng phạt những đứa con ngỗ nghịch không biết nghe lời. Cuộc
sống dân chài sớm bờ tối biển chẳng ngày nào yên. Nhưng chúng tôi mạnh mẽ,
chúng tôi tự hào về công việc của mình. Mỗi chuyến ra khơi bồi đắp trong tôi một
tình yêu lớn đối với biển cả.
- Vậy một đêm đánh cá của các bác thế nào? Các bác trở về như thế nào ạ?-
Tôi hỏi dồn.
- À, vui lắm cháu ạ, nhất là cái cảm giác kéo được chùm lưới nặng đến
trĩu cả tay ấy. Có cá tức là có vụ mùa thắng lợi, thắng lợi tức là cuộc sống no
ấm. Khi sao mờ dần cũng là lúc trời sắp sáng, ánh rạng đông ló dạng, những đàn
cá quẫy tung trong lưới nhảy nhót lấp lánh lung linh dưới ánh hồng bình minh buổi
sáng. Không ai bảo ai chúng tôi thực hiện công việc cuối cùng đó là xếp lưới,
căng buồm để trở về nhà. Các bác sẽ trở về đất liền sau một đêm bình an được trời
đất phù hộ cháu ạ. Các bác cũng lại hát. Tiếng hát bội thu vang khắp biển trời,
lúc khoan thai dìu dặt theo sóng biển, lúc vút cao khí thế cùng gió cùng mây.
Đoàn thuyền lướt đi trong gió để kịp về bến trước phiên chợ buổi sáng. Một ngày
mới đang bắt đầu thật đẹp. Mặt trời đội biển nhô lên kì vĩ. Đó là khung cảnh ấn
tượng nhất mỗi ngày mà chúng tôi vẫn thường thấy. Một chiếc mâm bạc không lồ từ
từ dưới biển sâu nhô lên rực sáng chói gắt. Ánh sáng kéo một vệt dài trên biển
rồi tỏa ra giống hệt như ánh đèn màu mà tôi vẫn thường thấy trong những đêm văn
nghệ.Cá đầy thuyền xếp đầy khoang lấp lánh li ti dưới ánh mặt trời thật đẹp.
Chúng tôi như quên sự mệt mỏi, vất vả của một đêm thức trắng lao động thay vào
đó là sự vui mừng, phấn khởi khi chuyến đánh cá bội thu.Tiếng hát vui mừng cùng
gió thổi căng cánh buồn. Có lẽ con thuyền cũng háo hức trở về nên băng băng vượt
sóng.
- Thực sự quá tuyệt, đêm mai bác dẫn cả nhà cháu đi có được không ạ?
Cháu muốn trải nghiệm làm ngư dân ạ
- Ừ được chứ, giờ cả nhà đi ngủ đi, muộn quá rồi đấy.
Trở về giường nằm mà tôi vẫn thao thức không ngủ nổi với câu chuyện của
bác. Qủa thực tôi khâm phục tinh thần lao động của những ngư dân ngày đêm bám
biển, họ lạc quan, yêu thiên nhiên và yêu cuộc sống. Tôi mong sao cho đến đêm
mai, tôi sẽ được trực tiếp làm ngư dân để thử sống cuộc sống của họ một lần, được
hòa mình vào thiên nhiên, được kéo những chùm lưới nặng đến xoăn tay.