Tôi
nhắc ông lão đánh xe chạy nhanh một chút để kịp đến phủ nha tri phủ Hà Khê. Ánh
mặt trời đã lên cao tự lúc nào, người đi đường thấp thoáng sau rặng tre xa xa.
Tôi nhớ cha nhiều lắm, mong muốn gặp cha nôn nao trong lòng. Cha tôi vốn nghiêm
khắc; ông muốn sắp đặt chuyện tình duyên của tôi nên cho gọi tôi từ quê nhà ở
huyện Tây Xuyên qua Hà Khê để yên bề gia thất. Kiều Nguyệt Nga tôi dù không muốn
nhưng phận làm con phải vâng lời cha mẹ liền đem theo cô hầu Kim Liên lên đường.
Bầu
trời trong vắt, những đám mây trôi nhè nhẹ. Từng đàn cò trắng nhẹ nhàng hạ cánh
xuống cánh đồng lúa đang thì con gái. Hai bên bờ sông, rặng liễu rũ bóng thướt
tha. Nhưng tôi có một dự cảm không lành: Đường xa, phận gái yếu liễu đào tơ, nếu
chẳng may giữa đường gặp chuyện chẳng lành thì biết xoay sở làm sao? Nghĩ thế
thôi tôi cảm thấy lạnh trong người.
Quả
như điều tôi lo lắng, khi xe đến một quãng đường vắng xa nhà cửa không người
qua lại. Tôi nghe thấy la hét thảm thiết tiếng người dân vọng đến.Tôi kéo rèm
xe nhìn ra đường. Tôi thấy mọi người chạy tán loạn, dắt díu nhau chạy vào rừng
để trốn. Tiếng kêu khóc vang lên thảm thiết. Ông lão xa phu hốt hoảng đứng đậy
bỏ chạy. Tôi sợ hãi kêu bác lại. Ông vừa chạy vừa nói: – Tôi chạy đây, tôi
không muốn chết! Lũ cướp rất đáng sợ, chúng trang bị rất nhiều vũ khí, chúng
đang tàn phá nhà cửa và cướp bóc của cải của dân làng. Các cô cũng hãy chạy mau
đi, nghe lời lão đi! Các cô mà bị chúng bắt lại, thì nguy lắm đó. Thôi lão đi
đây….”. Vừa dứt lời, ông lão đã tức tốc chạy đi. Tôi hoảng đến không biết làm
gì.
Thình
lình một toán cướp từ đâu xông tới chặn trước xe quát tháo, đòi vàng bạc. Tôi
và Kim Liên vô cùng hoảng sợ. Chúng hùng hổ bao vây quanh kiệu, khuôn mặt dữ tợn,
xua gươm, múa giáo thị uy.Tên tướng cướp cười sằng sặc, khuôn mặt chằng chịt những
vết sẹo trong thật gớm giếc. Hắn cất giọng nham nhở đầy dục vọng định vén màn
thưa:
-Tiểu
thư đi đâu mà vội vã thế này? Hãy ở lại vui vẻ cùng bọn ta. Nơi đây thanh vắng,
đừng la lối om sòm.
Bọn
lâu la cũng hò hét hô ứng. Kim Liên sợ quá nép chặt sau lưng. Tôi cũng không
còn hồn vía. Sau đó, hắn định lao vào kiệu bắt tôi ra thì ngay lúc đó một tiếng
quát của ai đó sang sảng vang lên:
-
Lũ côn đồ kia, hãy dừng tay! Giữa ban ngày ban mặt sao dám chặn đường cướp bóc
dân lành?
Tên
tướng cướp nghe tiếng, giật mình, bỏ qua tôi quay lại nhìn chàng trai.
-Thằng
nào dám tới lẫy lừng nơi đây? A! Thằng nhãi con. Không chuyện gì của mày ở đây,
chớ có can dự kẻo chuốc vạ vào thân.
Tôi
thấy một chàng trai đang cầm một cành cây dài bẻ bên đường làm gậy rồi nhanh
như chớp xông vào giữa đám cướp. Bọn lâu la quay lại quát nạt, khua gươm giáo
vây bốn phía quyết không cho chàng đường tháo chạy. Chẳng chút nao núng, chàng
trai trẻ vạch tội kẻ côn đồ, nhân danh chính nghĩa, ra lời kêu gọi dừng tay. Bọn
cướp không những không nghe mà còn cười nhạo, lấy đông hiếp yếu vây đánh kẻ
thân cô thế cô. Tên tướng cướp mắt trợn ngược đầy hung tợn, mặt đỏ phừng phừng
cầm thanh gươm sắc bén chỉ vào chàng và quát:
-
Bọn bay đâu bắt nó lại.
Bọn
chúng người cầm gươm, người cầm giáo đằng đằng sát khí hô vang: “GIẾT! GIẾT! GIẾT!”.
Rồi chúng xông vào, vung gươm, giáo nhằm
chàng mà đâm. Tiếng gươm khua sắc lạnh, tiếng cười hét điên loạn đằng đằng sát
khí.
Trận
chiến diễn ra kịch liệt. Chàng trai đánh trái chặn phải, thủ trước công sau càn
quét lũ cướp hữu dũng vô mưu. Tiếng la quát vang lên, tiếng gươm giáo chạm nhau
nghe sắt lạnh, tiếng thét đầy sức mạnh của chàng trai, tiếng kêu la của bọn cướp
bị đánh. Kim Liên sợ quá nấp đằng sau kiệu, khuyên tôi bình tĩnh. Lũ cướp rất đông
và đáng sợ, gươm giáo sáng ngời. Tướng cướp Phong Lai "mặt đỏ phừng phừng"
đầy sát khí, ra lệnh cho bọn cướp lao đầu vào đánh.Giữa vòng vây của lũ cướp,
không một tấc sắt trong tay, một mình với cành cây làm gậy, chàng đột kích bên
tả, xung phong bên hữu, chàng tung hoành giữa bọn cướp. Chàng đánh bọn chúng
tơi bời. Chàng làm chúng sợ kinh hồn, vứt hết gươm giáo mà bỏ chạy tán loạn để
thoát thân. Tên tướng cướp định bỏ trốn cũng bị chàng đánh cho một trận sống dở
chết dở. Tướng cướp bị chàng cho thêm một gậy tiêu diệt. Chàng tả đột hữu xông
không khác Triệu Tử phá vòng Đương Dang. Thật là oai hùng làm sao.
Sau
một lúc, tiếng kêu dần ra xa. Chàng đã đánh tan quân cướp. Thật là may quá, tôi
và Kim Liên đã được cứu rồi. Kim Liên ở phía sau kiệu vẫn chưa hoàn hồn, còn thút
thít khóc lóc. Tôi dần dần bình tĩnh lại.Thoáng sau, tôi thấy chàng đi đến kiệu,
ân cần hỏi han.
-
Không biết là ai đang ở trong xe than khóc.
Lúc
này Kim Liên mới bình tĩnh lại lên tiếng trả lời :
-
Cô con chúng tôi là người lương thiện, gặp kẻ hung đồ, may có công tử ra tay cứu
giúp. Đa tạ ơn công tử cứu mạng.
Nghe
vậy, chàng trai liền nhanh chóng giải thích:
-
Xin thưa ta thiệt là người ngay. Ta đã trừ bọn lâu la rồi, giờ thì không còn sợ
gì nữa. Nhưng khoan, nàng đừng ra, nàng là phận gái cứ ngồi trong đó không phải
ra làm gì. Không biết tiểu thư con gái nhà ai? Đi đâu mà gặp tai ương bất ngờ.
Nàng tên họ là gì? Có việc quan trọng hay sao mà lại đi qua chốn này? Lại chẳng
hay hai nàng ai là thầy ai là tớ?
Nghe
chàng hỏi, tôi xúc động nghẹn ngào trả lời:
-
Thưa công tử, tiện thiếp tên Kiều Nguyệt Nga, còn đây là đầy tớ tên Kim Liên.
Quê thiếp ở tận Tây Xuyên, cha thiếp làm tri phủ Hà Khê. Cha cho gọi thiếp qua
đó để yên bề gia thất. Làm phận con đâu dám trái lời cha mẹ. Chẳng may giữa đường
gặp nạn, may được công tử giải nguy. Nếu không trinh tiết, phẩm giá gìn giữ một
đời cũng đã bỏ đi rồi.
Nói
rồi, tôi sửa soạn khăn áo thưa tiếp:
-
Mời công tử ngồi tạm trước xe để cho tiện thiếp được lạy tạ tỏ lòng biết ơn người
cứu nạn. Thiếp chẳng biết làm thế nào cho phải. Ở đây, gặp gỡ giữa đường chẳng
có bạc vàng, gấm vóc. May sao, Hà Khê cũng không xa lắm, xin chàng theo thiếp về
bên đó để thiếp được dịp trả ơn chàng.
Thế
nhưng vừa nghe tôi nói vậy, chàng cười nói :
-
Nàng chớ bận tâm làm gì. Ta làm ơn đâu phải để trông chờ trả ơn. Là đấng nam
nhi, xả thân hành hiệp trượng nghĩa là đạo lí nên làm, nào có mưu cầu danh lợi
thiệt hơn. Nam nhi đầu đội trời, chân đạp đất, thấy việc nghĩa không từ nan, thấy
người gặp nạn quyết ra tay ứng cứu, đó mới là nghĩa khí của anh hùng.Thấy việc
nghĩa không làm thì đâu còn xứng mặt!
Chàng
cảm tạ tấm chân tình ấy của tôi rồi từ biệt để lên đường. Thế đấy! Chàng đã giúp ích cho dân làng rồi lại hăm hở lên đường để thi thố tài năng, cứu
giúp những người khốn khó, diệt trừ lũ bạo ngược.
Nhìn
chàng đi xa mà mắt tôi không thể rời xa. Không biết từ lúc nào hình ảnh chàng
đã khắc sâu vào trái tim tôi. Tôi thực sự cảm phục trước hành động anh hùng và
hào hiệp của chàng. Người đời ai cũng vì lợi danh, nay chàng chẳng màng đến. Chàng
quả thực là phi thường.
Chàng ra đi để lại trong tôi bao vấn vương. Đâu
chỉ cảm phục, hàm ân mà trong lòng tôi đã khởi phát tình yêu mến đậm sâu đối với
chàng. Nay người không cảm nhận, đường đời vạn nẻo, biết đến bao giờ được hội
ngộ để tỏ lòng.Một lần hộ thân, cứu giá, nghìn năm ơn ấy
ghi sâu.