Vương Ông và Vương Bà
sinh được hai cô con gái đầu lòng vô cùng xinh đẹp. Cô chị tên là Thuý Kiều, cô
em tên là Thuý Vân. Cả hai nàng vóc dáng mảnh mai, thanh tú như cây hoa mai;
tinh thần trắng trong, tinh khiết như tuyết. Mỗi người đẹp một vẻ, không ai giống
ai. Vẻ đẹp của họ đạt đến mức lí tưởng, hoàn mĩ, trọn vẹn mười phân vẹn mười,
tưởng như không còn gì có thể đẹp hơn.
Trước hết nói về Thuý
Vân. Thuý Vân đẹp một vẻ đẹp phúc hậu, đoan trang, quý phái hơn người. Khuôn mặt
nàng đầy đặn, ngây thơ, trong sáng như trăng rằm ; nét lông mày cong, đậm; miệng
cười tươi như hoa nở ; tiếng nói trong trẻo như ngọc rung ; mái tóc đen óng, mượt
mà hơn mây ; làn da trắng mịn màng hơn tuyết. Nét nào ở nàng cũng hoàn hảo hơn
những vẻ đẹp vốn có trong trời đất.
Thuý Vân đã đẹp thế,
nhưng Thuý Kiều còn đẹp hơn. Cả tài và sắc Thuý Kiều đều nổi bật hơn em. Thuý
Kiều đẹp "sắc sảo mặn mà". Một vẻ đẹp nổi bật, có sức hấp dẫn, cuốn
hút mạnh mẽ người khác. Đôi mắt nàng trong biếc, xanh thăm thẳm như làn nước
mùa thu dợn sóng. Đôi lông mày thanh tú càng tôn thêm vẻ đẹp sâu thẳm của đôi mắt.
Đôi mắt ấy thể hiện cái sắc sảo của trí tuệ, sự mặn mà của tâm hồn nàng. Vẻ đẹp
của nàng khiến hoa phải "ghen" ghét vì thua sắc thắm, liễu phải đố kị
vì kém xanh; khiến người ta ngẩn ngơ, nghiêng nước nghiêng thành.
Không chỉ đẹp, Kiều
còn rất có tài. Vốn sinh ra, Thuý Kiều đã là một cô gái tài giỏi thông minh.
Theo quan niệm thẩm mỹ phong kiến, người tài là người hội đủ cả bốn khả năng :
cầm, kỳ, thi, hoạ. Thuý Kiều là người tài theo đúng nghĩa đó. Nàng biết làm
thơ, vẽ tranh, biết ca ngâm, thành thạo âm nhạc và đặc biệt ở lĩnh vực nào cũng
xuất sắc hơn người. Nàng thuộc lòng các cung bậc âm thanh ngón đàn điêu luyện.
Tự tay nàng đã soạn thảo một bản nhạc có tên là "Bạc mệnh" nói về người
phận mỏng, xấu số khiến ai nghe cũng phải sầu não, buồn thương rơi lệ.
Gia đình Vương Viên
ngoại thuộc tầng lớp phong lưu, nền nếp. Hai nàng thiếu nữ họ Vương dù xuân
xanh đã sắp đến tuổi lấy chồng nhưng vẫn sống một cuộc sống yên bình, phẳng lặng,
khuôn phép : "Êm đềm trướng rủ, màn che - Tường đông ong bướm đi về mặc
ai".