Tôi được sinh ra và lớn
lên bên những cánh đồng quê hương ngào ngạt hương lúa, bên tiếng ve của những
buổi trưa hè oi ả, tiếng ếch nhái râm ran mỗi khi màn đêm buông xuống lả lơi.
Lũy tre làng với con đê, dòng sông đỏ nặng phù sa đã bồi đắp nên tuổi thơ tươi
đẹp trong tôi
Cứ ngỡ rằng những năm
tháng thanh bình ấy sẽ kéo dài mãi mãi nhưng không, chiến tranh nổ ra, quê
hương bị tàn phá ác liệt. Cảnh vật, con người bị tàn phá ác liệt. Nghe theo tiếng
gọi thiêng liêng của Tổ Quốc tôi lên đường nhập ngũ. Thay vào việc thả hồn bên
những cánh đồng bát ngát tôi quen dần với việc hành quân trong những cánh rừng
rậm rạp, u tối, hiểm nguy rình rập, quen với tiếng thét gào gầm gữ của thiên
nhiên hoang dại. Nhưng trong tôi lúc nào cũng chan chứa môt nỗi nhớ da diết,
khôn nguôi về quê hương. Để rồi những đêm dài, tranh thủ phút nghỉ ngơi hiếm
hoi tôi lại gửi hết tâm tình vào ánh trăng. Ánh trăng sáng soi tỏ không gian
như chăng cũng soi tỏ lòng tôi. Chẳng biết tự bao giờ trăng trở thành người bạn
tri âm của tôi, đồng hành cùng tôi, sẻ chia tâm sự với nỗi lòng tôi. Biết bao
tâm tư, bao nước mắt, và cả bao kỳ vọng và nhớ nhung tôi đều gửi gắm qua ánh
trăng. Vầng trăng tình nghĩa ấy theo chân tôi, đồng hành cùng tôi suốt những
năm tháng mưa bom bão đạn nơi chiến trường ác liệt. Trăng tình nghĩa nâng bước
tôi giữa thiên nhiên trơ trọi, giữa hiểm nguy chiến tranh. Trăng giản dị, mộc mạc
nhưng lại tình nghĩa và ấm áp vô ngàn.
Khi chiến tranh kết
thúc, tôi may mắn cùng các anh em đồng đội được trở về đoàn tụ với gia đình.
Tôi được Nhà nước cấp cho một ngôi nhà nhỏ nơi thành thị đông đúc. Cuộc sống bộn
bề, các tòa nhà cao ngất, phố thị đèn kết hoa khiến ánh trăng trở nên xa vời với
tôi. Ánh trăng giờ đây đã bị lu mờ bởi
ánh điện của cuộc sống xa hoa, ồn ã. Lâu dần tôi bỗng quên mất sự hiện diện người
bạn nghĩa tình năm ấy của mình. Thương biết mấy rồi cũng hóa người dưng, ánh
trăng đi qua tôi như ngươi xa lạ, không quen, chẳng biết và cũng chẳng đậm đà
như trước.
Tạo hóa luôn đặt con
người ta vào những khoảnh khắc thật trớ trêu. Rồi một ngày nọ, cũng có lúc phố
thị rời xa sự sáng lóa. Căn phòng cao tầng bị mất điện. Theo phản xạ, tôi bật
tung cửa sổ kiếm tìm cho mình chút nguồn ánh sáng thay thế. Bỗng tôi gặp lại
người xưa – ánh trăng. Mặt đối mặt, có chút gì đó rưng rưng đến lạ kỳ. Bao kỉ
niệm, bao tình cảm trước kia bỗng ùa về trong tâm trí tôi, ồ ạt, nồng nàn và đắm
say. Nhưng càng đắm say tôi lại càng thấy bẽ bàng. Đối diện với trăng tôi thấy
bản thân thật đáng trách, đáng hận. Bao năm qua đi trăng vẫn thế, vẫn sáng vẫn
tròn vành vạnh, vẫn nghĩa tình đậm sâu. Còn tôi thì sao, lòng tôi liệu còn coi
trăng như đã từng. Trăng im lặng, tôi cũng im lặng nhưng trong lòng lại biết
bao dậy sóng. Những cơn sóng lòng tự trách, áy náy dày vò, dạt dào trong tâm
can.
Tôi không nén nổi những
giọt nước mắt trào dâng nơi khóe mắt. Tôi khóc để oán trách bản thân, khóc vì
nhớ trăng thật nhiều, khóc vì những gì đã qua, những gì đã để vụt mất và khóc
cho những khoảnh khắc ở hiện tại.
Gặp lại người cũ không
đáng sợ, cái đáng sợ nhất là giây phút gặp gỡ ấy lòng ta lại chông chênh, chới
với, dằn vặt. Vật chất có thể tạo ra nhưng tình cảm lại rất khó để xây đắp. Sự
thủy chung, son sắt và cả lòng trân
thành sẽ mang lại cho ta những tình cảm quý báu. Trăng nói chung, con người nói
riêng luôn là những thứ đáng để ta trân trọng và khắc ghi.