Thứ Tư, 16 tháng 12, 2020

Hóa thân Lục Vân Tiên

 

Cuộc đời mỗi chúng ta luôn xuất hiện những cuộc gặp gỡ bất ngờ. Để rồi người chúng ta vô tình tương ngộ trong cuộc gặp gỡ đó có thể sẽ trở thành một người quan trọng trong số mệnh của chúng ta. Tôi cũng tình cờ rơi vào một cuộc gặp như thế. Và người con gái tôi gặp được khi ấy mãi đến sau này vẫn ghi dấu sâu sắc trong lòng tôi - Lục Vân Tiên.

Tôi quê ở huyện Đông Thành, khôi ngô tuấn tú, tài kiêm văn võ. Từ nhỏ, Tôi đã khát khao lập được nhiều công danh, giúp ích cho đời. Tôi theo thầy lên núi tu học từ khi còn nhỏ. Tôikhông ngừng cố gắng rèn luyện văn thành võ thạo. Tôi chỉ mong có ngày được đem tài năng giúp dân giúp nước.

Năm ấy, nghe tin triều đình mở khoa thi, từ giã thầy, tôi xuống núi, hăm hở về kinh đô ứng thí. Lộ trình đầy gian nan. Giữa đường, tôi bất ngờ gặp nhân dân dắt díu nhau chạy trốn, tiếng kêu khóc vang lên thảm thiết. Tôi đã ân cần hỏi han sự tình đầu đuôi và quyết ra tay đánh cướp để cứu dân lành thoát khỏi cảnh đau thương, nước sôi lửa bỏng. Tôi nói với mọi người: “Tôi xin ra sức anh hào,cứu người cho khỏi lao đao buổi này!”. Tôi nghĩ rằng, kẻ cướp ỷ thế mạnh hiếp đáp kẻ lành, quả là bọn bất nhân, tôi quyết ra tay cứu giúp.

Lửa giận trong tôi bùng cháy dữ dội. Tuy tôi không có vũ khí, tay không tất sắt nhưng thầy đã dạy phải biết bênh vực dân lành, gặp kẻ hoạn nạn phải ra tay tương trợ. Huống chi giặc cướp hung tàn, người dân hiền lành vô tội sao có thể tránh thoát khỏi tay chúng? Không chần chừ nghĩ ngợi gì thêm, Tôi bẻ một cành cây rắn chắc ven đường làm gậy rồi nhanh chóng xông về phía làng lũ cướp đông đảo và đáng sợ, gươm giáo sáng ngời, đang hoành hành, quát lớn:

- Bọn hung đồ kia! Ban ngày ban mặt, tụi bây lại làm thói hồ đồ hại người dân vô tội.

Thấy Tôi bất ngờ xông ra cản đường, lũ cướp thoáng dừng lại. Những tưởng chúng sẽ biết đường dừng tay. Ngờ đâu tên tướng cướp Phong Lai "mặt đỏ phừng phừng" đầy sát khí trợn mắt cầm thanh gươm sắc chỉ thẳng vào tôi đe dọa:

- Thằng nào tim to gan lớn tiếng vậy? Mày can dự phải hậu quả vạ thân. Bọn bay đâu vây bắt nó lại.

Phong Lai có tiếng dữ tợn và có sức khoẻ muôn người khôn địch! Đàn em theo hắn rất đông và rất hung tàn. Nghe tiếng hắn ra lệnh, cả toán cướp hò hét, bao vây tứ phía, kiên quyết không cho tôi có cơ hội tháo chạy. Tiếng gươm khua sắc lạnh, tiếng cười hét điên loạn đằng đằng sát khí. Những khuôn mặt gớm ghiếc, nhưng ánh mắt chế nhạo nhìn tôi chằm chằm. Rồi chúng cứ thế mà xông vào, vung gươm, giáo nhằm tôi mà đâm. Tôi bình tĩnh quan sát. Trái đánh phải chặn, trước thủ sau công càn quét. Lũ cướp hữu dũng vô mưu, khó khăn chống đỡ đòn đánh của tôi, chẳng mấy chốc đã rơi vào thế yếu. Đột kích bên tả, xung phong bên hữu, tôi tung hoành giữa bọn cướp. Chúng bị tôi đánh tơi bời. Nhiều tên gục ngã không đứng dậy nổi. Nhiều tên kêu la thảm thiết, e dè không dám tiến lên. Được một lúc, bọn lâu la đã khiếp đảm quăng gươm giáo bỏ chạy tan tác. Tướng cướp Phong Lai thất thần định chạy trốn cũng bị tôi một gậy không kịp trở tay, bỏ mạng.

Nhìn lũ cướp chạy xa, âm thanh hỗn loạn biến mất, nghe tiếng than khóc trong xe ngựa gần đó, tôi bèn lại gần hỏi thăm.

- Không biết là ai đang ở trong xe than khóc.

Trong xe có tiếng trả lời :

- Cô con chúng tôi là người lương thiện, gặp kẻ hung đồ, may có công tử ra tay cứu giúp. Đa tạ ơn công tử cứu mạng.

Nghe vậy, tôi liền nhanh chóng giải thích:

- Xin thưa ta thiệt là người ngay. Ta đã trừ bọn lâu la rồi, giờ thì không còn sợ gì nữa. Nhưng khoan, nàng đừng ra, nàng là phận gái cứ ngồi trong đó không phải ra làm gì. Không biết tiểu thư con gái nhà ai? Đi đâu mà gặp tai ương bất ngờ. Nàng tên họ là gì? Có việc quan trọng hay sao mà lại đi qua chốn này? Lại chẳng hay hai nàng ai là thầy ai là tớ?

Chần chừ chốc lát, tôi mới nghe được câu trả lời nghẹn ngào:

- Thưa công tử, tiện thiếp tên Kiều Nguyệt Nga, còn đây là đầy tớ tên Kim Liên. Quê thiếp ở tận Tây Xuyên, cha thiếp làm tri phủ Hà Khê. Cha cho gọi thiếp qua đó để yên bề gia thất. Làm phận con đâu dám trái lời cha mẹ. Chẳng may giữa đường gặp nạn, may được công tử giải nguy. Nếu không trinh tiết, phẩm giá gìn giữ một đời cũng đã bỏ đi rồi.

Nói rồi, tôi nghe nàng thưa tiếp:

- Mời công tử ngồi tạm trước xe để cho tiện thiếp được lạy tạ tỏ lòng biết ơn người cứu nạn. Thiếp chẳng biết làm thế nào cho phải. Ở đây, gặp gỡ giữa đường chẳng có bạc vàng, gấm vóc. May sao, Hà Khê cũng không xa lắm, xin tôi theo thiếp về bên đó để thiếp được dịp trả ơn tôi.

Nghe vậy, tôi cười nói:

- Nàng chớ bận tâm làm gì. Ta làm ơn đâu phải để trông chờ trả ơn. Là đấng nam nhi, xả thân hành hiệp trượng nghĩa là đạo lí nên làm, nào có mưu cầu danh lợi thiệt hơn. Nam nhi đầu đội trời, chân đạp đất, thấy việc nghĩa không từ nan, thấy người gặp nạn quyết ra tay ứng cứu, đó mới là nghĩa khí của anh hùng.Thấy việc nghĩa không làm thì đâu còn xứng mặt!

Nói xong, tôi cáo biệt chủ tớ hai người, tiếp tục lên đường.

Trên đường lòng tôi ngổn ngang nhiều cảm xúc, vui sướng vì đã làm được việc nghĩa, hóa giải an nguy cho người dân vô tội. Đồng thời tôi cũng cảm phục người con gái khéo léo, dịu dàng. Con đường phía trước vẫn còn dài, lần này xuống núi, Tôi tự nhủ sẽ làm rạng danh thầy dạy, đem tài trí giúp ích cho cuộc đời.