Chín
năm là một Điện Biên
Nên
vành hoa đỏ nên thiên sử vàng.
(Tố Hữu)
Câu thơ của Tố Hữu đã ghi lại thời kì lịch
sử hào hùng của dân tộc ta trong cuộc kháng chiến chống Pháp. Nó khiến tôi liên
tưởng tới bài thơ "Đồng chí “của Chính Hữu. Bài thơ thật hay và ý
nghĩa. Mỗi khi đọc lên mọi cảm xúc lại dậy lại trong lòng khiến tôi bồi hồi
khôn xiết. Phải chăng? Tình đồng chí đồng đội keo sơn gắn bó là một trong những
nguyên nhân góp vào chiến thắng tự hào dân tộc. Bài thơ " Đồng chí “của
Chính Hữu nhanh chóng chiếm được thiện cảm trong tôi. Buổi tối, tôi lấy sách ra
học thuộc bài thơ. Đọc mãi... đọc mãi... tôi bỗng ngáp dài. Tôi thiếp đi, chìm
vào giấc ngủ. Và tôi dã mơ, một giấc mơ thật kì lạ.
Giấc
mơ đưa tôi đến một khu rừng thật heo hút, xa lạ. Nơi đây mới vắng vẻ làm sao.
Tôi giật mình ngơ ngác giữa không gian chiều tà và những ánh sang mặt trời le
loét nơi xa tít. Không biết đây là đâu? Tôi hoang mang, lo sợ. Tôi giật bắn người
khi có một bàn tay chắc nịch đặt lên vai tôi. Tôi quay người lại. Trước mắt tôi
là môt chú bộ đội đang chăm chú nhìn tôi. Chú ăn vận với bộ quần áo rách vá.
Khuôn mặt chú vuông vắn và đầy nghiêm nghị nhưng nước da lại xám vàng nên trông
chú thật khắc khổ, Chú hỏi tôi với giọng nói ân cần:
-Cháu
đi đâu mà lạc vào đây? Có biết đây là chiến trường ác liệt không? Nơi chỉ dành
cho chiến tranh, cho nghững người lính?
-
Cháu chẳng biết đây là đâu cả. Chú giúp cháu trở về nhé. Đây là đâu vậy chú.- Tôi trả lời chú:"
Chú
mỉm cười và nói:" Chú là Trần Đình Đắc, là chiến sĩ giải phóng quân Việt
Bắc. Các chú đang chiến đấu chống lại thực dân Pháp.” Chú đưa tay chỉ xung
quanh với giọng bùi ngùi kể:” Cháu nhìn quang cảnh nơi đây mà xem, những
cánh rừng bạt ngàn màu xanh nơi đã chôn xác bao kẻ thù và cả các đồng đội của
chú. Những thân cây đầy dấu vết của đạn bom. Những hố bom khổng lồ- vết tích của
chiến tranh.”.Vừa nghe kể tôi vừa xem toàn cảnh xung quanh. Và Chú chỉ về một
hướng:” Cháu hãy hướng con mắt về phía đằng xa kia, cháu sẽ binh đoàn của
các chú đang đóng quân.”
Sau
đó chú dẫn tôi từ từ tiến doanh trại. Tôi lễ phép chào hỏi các chú chiến sĩ giải
phóng quân. Nhìn các chú thật lạ. Quân trang thì mỗi người một kiểu, phần lớn mặc
quần áo nâu, chân thì không có giầy. Mà áo chẳng lành lạnh lặn gì, vá chằng vá
đụp. Tất cả mọi ngườ cười nói vui vẻ bên đống lửa. Các chú mời tôi cùng ăn bữa
tối. Nói bữa tối cho sang chứ chỉ có nồi cháo loãng với ít rau rừng. Nghĩ mà
thương các chú. Vừa ăn tôi vừa nhìn các chú. Thật lạ, tôi thấy các chú ai cũng
có màu da giống nhau: Màu xám tái và chưa kể đa số đều cạo đầu. Trời chuyển đêm
trở lên lạnh chú Đắc lấy chiếc chăn khoác lên mình tôi. Ngoài tôi ra chẳng thấy
chú nào đắp thêm gì lên mình. Họ vẫn cười đùa vui vẻ.
Sau
bữa ăn, tôi được chú Đắc giải đáp thắc mắc. Đêm rét chỉ có đốt lửa sưởi vì chăn
mền không đủ. Muốn giặt quần áo phải ngâm mình dưới suối do trang phục hầu như
mỗi người chỉ có một bộ. Đa số các chiến sĩ đều cạo tóc vì như chú Đắc nói chấy
rận rất nhiều và bệnh sốt rét. Không ít anh em đã chết vì chấy rận, sốt rét rừng
quật ngã. Tôi thấy cuộc sống của các chú sao mà khổ quá vậy.
-
Chắc cuộc sống của các chú rất vất vả, nhọc nhằn. Các chú chắc gặp nhiều khó
khăn lắm? - Tôi hỏi
- Đúng
thế. Cuộc sống vất vả lắm. Chiến tranh mà. Đói ăn, đói muối, sốt rét rừng, thú
dữ hành hạ - chú vừa nói vừa mỉm cười- Cái nụ cười sao buốt giá. Các chú
chiến sĩ khác cũng cười. Chú nói tiếp:
-
Sợ nhất là những cơn sốt rét rừng. Ở giữa rừng hoang sương muối hay
cái lạnh thấu da rét thịt như cắt nơi Việt Bắc gian khổ, khắc nghiệt này đâu ra thuốc. Chú và đồng đội chì có những
bộ quần áo chắp vá, chân thì không giày. Làm sao quên được những cơ cực ấy!
Tôi
vôi hỏi: Sao các chú có thể vượt qua những gian khó đó được?
-
Có gì đâu cháu. Đó là nhờ đồng đội chú ấy. Cuộc sống chiến đấu
càng khó khăn thì chúng tôi lại càng gắn bó, yêu thương nhau hơn, đó là sức mạnh
để dễ dàng chiến thắng kẻ thù. Chính cái khó khăn gian khổ nắm cơm xẻ nửa chăn
xui đắp cùng đã khiến chúng tôi gần gũi thân thiết. Cái chăn đắp lại tâm sự mở
ra thế là thành tri kỉ. Tất cả gọi nhau là đồng chí. Hai tiếng giản dị mà
thiêng liêng cháu biết không.
-
Ôi! " Đồng chí"!- Chú vừa nói vừa hướng ánh mắt đầy tin
yêu về các đồng đội.
Tôi
nhìn các chú nhận thấy ngọn lửa khát vọng cháy trong ánh mắt. Ánh
mắt của sự kiên định. Thật khâm phục. Tôi vừa suy ngẫm vừa nghe chú kể
tiếp:”Hưởng ứng lời Bác kêu gọi kháng chiến, Các chú ở khắp mọi nơi gia nhập
đoàn quân này. Ai có súng dùng súng, ai có gươm dùng gươm. Binh đoàn của với vũ
khí thô sơ, có chiến sĩ người Mường chỉ có cung nỏ mà khiến giặc Pháp phải kinh
sợ. Do vậy, các chú hầu như ai cũng giỏi võ thuật, đặc biệt là sức chiến đấu bền
bỉ, sẵn sàng hi sinh“. Tôi cảm động với những câu chuyện huyền thoại về những
chiến binh mà chú Đắc kể như đại đội trưởng trinh sát của bị quân Pháp phục
kích, kêu gọi ra hàng nhưng chú đã cùng đại đội chiến đấu đến viên đạn cuối
cùng rồi tự sát. Chú Đắc bùi ngùi: Rất nhiều đồng đội của chú đã ngã xuống
nơi núi rừng Tây Bắc này.
Nghe đến đây tôi thấy thương các chú quá.
Ngày ngày các chú vẫn kiên trì bám sát trận địa bất kể mưa hay nắng, đau hay ốm.
Các chú đã quá vất vả, gian lao. Tôi đang suy nghĩ thì chú Đắc nói tiếp:"Tuy
vất vả nhưng chú vẫn thấy hạnh phúc khi được sống, được chiến đấu với các đồng
đội của mình. Những người đồng chí từ bốn phương trời đã hội tụ về đây. Bạn bè
các chú tay trong tay chia nhau từng cơn ớn lạnh, từng điếu thuốc, từng niềm
vui nỗi nhớ…. Các chú cùng nhau chia ngọt sẻ bùi, chia nhau những nỗi nhớ, niềm
mơ ước. Những ngày tháng đứng cạnh bên nhau chờ giặc tới giữa rừng, làm sao chú
quên được? Thời tiết khắc nghiệt vô cùng sương muối giá rét đầu ngón chân ngón
tay giá buốt như có kim châm. Thế mà chú và đồng đội vẫn cầm chắc tay súng chủ
động chờ giặc tới, cái tư thế vành đồng vách sắt đã làm mờ đi mọi khó khăn ác
liệt. Đêm ấy là một đêm có trăng. Trăng lơ lửng ở trên cao cứ xuống thấp dần thấp
dần có lúc tưởng như treo đầu mũi súng. Các chú chiến đấu để bảo vệ vầng trăng
hòa bình trả lại sự bình yên cho dân tộc đất nước. Bên cạnh đồng đội của mình
các chú còn một người bạn nữa chính là vầng trăng. Trăng soi rọi bước đường
hành quân trăng bầu bạn chia sẻ ngọt bùi. Các chú hay vẫn nhìn lên bầu trời rộng
mở."Nói xong chú Đắc ngân nga vài câu thơ:
Áo
anh rách vai
Quần tôi có đôi miếng vá
Chân
không giày
Thương
nhau tay nắm lấy bàn tay.
Vừa
ngân nga xong chú Đắc đứng lên khoác súng lên vai và bước đi. Tôi đi theo, vừa
đi vừa ngắm nghía doanh trại cùng các người lính. Chú Đắc đã tới ca trực. Tôi đứng
lặng nhìn chú và đồng đội đứng gác. Hình ảnh sao mà đẹp quá. Ánh mắt chú sáng lên niềm tin và hi vọng. Các
chú chiến đấu vì đất nước. Với lòng quả cảm và quyết tâm, các chú đã vượt lên tất
cả, hoàn thanh tốt nhiệm vụ của mình. Và tôi ngước nhìn nên bầu trời.Trăng sao
đẹp quá? Trăng như treo trên đầu ngọn súng.
Tôi không cầm được lòng mình. Tôi chạy tới,
ôm chầm lấy chú:" Các chú thật kiên cường! Cháu rất khâm phục các chú.
Vượt lên tất cả, các chú luôn lo cho đất nước.” Chú nắm chặt lấy tay tôi:"
Chắc chắn là như vậy. Đất nước sẽ sớm hòa bình cháu ạ."
Chú Đắc vừa nói tới đây, bỗng từ xa một tiếng
nổ lớn vang lên. Tôi choàng tỉnh giấc. nghĩ lại về giấc mơ. Tôi vẫn cảm nhận được
sự ấm áp của bàn tay chú Đắc khi chú nắm tay tôi.
Qua giấc mơ, tôi như hiểu thêm về những người
lính bộ độ cụ Hồ anh dũng trong cuộc kháng chiến chống Pháp. Con người Việt Nam
là vậy: Không bao giờ khuất phục trước chiến tranh. Tôi nghĩ về mình.
Tôi cũng phải như các chú ấy, luôn cống hiến hết mình cho đất nước. Tôi sẽ cố gắng
học tập để noi gương các chú, đưa dất nước Việt Nam sánh vai với các cường quốc
năm châu, như lời Bác đã dạy.