Lê Minh Khuê là cây bút nữ chuyên về truyện
ngắn. Trong những năm chiến tranh, truyện của Lê Minh Khuê viết về cuộc sống
chiến đấu của tuổi trẻ ở tuyến đường Trường Sơn. Sau năm 1975, tác phẩm của nhà
văn bám sát những chuyển biến của đời sống xã hội và con người trên con đường
đổi mới.
Truyện " Những ngôi sao xa xôi" ở
trong số những tác phẩm đầu tay của Lê Minh Khuê, viết năm 1971, lúc cuộc kháng
chiến chống Mĩ của dân tộc đang diễn ra ác liệt. Truyện viết về cuộc
sống chiến đấu của tổ trinh sát mặt
đường, trên con đường chiến lược Trương Sơn thời đánh Mĩ.
Ba nữ thanh niên xung phong làm thành một tổ trinh sát mặt đường tại một
trọng điểm trên tuyến đường Trường Sơn. Họ gồm có hai cô gái rất trẻ là Định và
Nho, còn tổ trưởng là chị Thao, lớn tuổi hơn. Nhiệm vụ của họ là quan sát địch
ném bom, đo khối lượng đất đá phải san lấp do địch gây ra, đánh dấu vị trí các
trái bom chưa nổ và phá bom. Công việc của họ hết sức nguy hiểm vì thường xuyên
phải chạy trên cao điểm giữa ban ngày và máy bay địch có thể ập đến bất cứ lúc
nào. Đặc biệt, họ phải bình tĩnh đối mặt với thần chết trong mỗi lần phá bom –
mà công việc này diễn ra hàng ngày, thậm chí mấy lần trong một ngày. Họ ở trong
một cái hang, dưới chân cao điểm, tách xa đơn vị. Cuộc sống của các cô gái ở nơi
trọng điểm giữa chiến trường rất khắc nghiệt và nguy hiểm nhưng vẫn có những niềm
vui hồn nhiên của tuổi trẻ, những giây phút thanh thản, mơ mộng và đặc biệt là
họ rất gắn bó, yêu thương nhau trong tình đồng đội, dù mỗi người một cá tính.
Ba cô
gái thanh niên xung phong trên tuyến đường Trường Sơn là những cô gái tuổi đời
còn trẻ. Vì nhiệm vụ giải phóng miền Nam, họ đã không tiếc tuổi xuân chiến đấu,
cống hiến cho đất nước.
Công việc của họ là trinh sát mặt đường gặp
nhiều khó khăn nguy hiểm. Họ phải làm việc dưới mưa bom bão đạn, phải phá bom
thông đường để những đoàn quân tiến vào giải phóng miền Nam.
Họ mang lí tưởng chiến đấu để thống nhất Tổ
Quốc nên đều giàu tinh thần trách nhiệm, coi thường gian khổ. Mỗi nhân vật có
nét tính cách riêng nhưng họ yêu thương, lạc quan, có niềm tin vào tình yêu đất
nước.
Ba cô gái, mỗi người mang vẻ
đẹp riêng.
Phương
Định là cô gái Hà Nội trẻ trung yêu đời. Cô thích ngắm mình trong gương, là
người có ý thức về nhan sắc của mình. Cô có hai bím tóc dày, tương đối mềm, một
cái cổ cao, kiêu hãnh như đài hoa loa kèn. Đôi mắt màu nâu, dài dài, hay nheo
nheo như chói nắng...
Phương Định là nhân vật kể chuyện xưng tôi đầy
nữ tính.Cô đẹp nhưng không kiêu căng mà có sự thông cảm, hoà nhập. Cô thích hát
dân ca quan họ Bắc Ninh, dân ca Ý, đặc biệt hát bài Ca-chiu-sa. Cô có tài bịa
lời cho những bài hát. Những bài hát về cuộc đời, về tình yêu và sự sống cất
lên giữa cuộc chiến tranh ác liệt tôn thêm vẻ đẹp của những cô thanh niên xung
phong có niềm tin vào cuộc chiến tranh chính nghĩa của dân tộc.
Người
đọc vô cùng cảm phục cô ở sự dũng cảm. Hành động phá bom của cô cùng đồng đội
đã góp phần thông mạch giao thông. Cảnh phá bom vừa hồi hộp, vừa căng thẳng,
cho người đọc hình dung cuộc chiến tranh tàn khốc như thế nào nhưng cô vẫn bình
tĩnh vì một ngày ít nhất các cô phải phá bom ba lần, đó là chuyện thường tình.
Có lúc Phương Định nghĩ đến cái "chết" nhưng một cái chết mờ nhạt,
không cụ thể. Còn cái chính liệu mìn có nổ, bom có nổ không?
Phương Định còn là cô gái dễ thương, hay xúc
động. Chứng kiến cảnh trận mưa đá cô nhớ về Hà Nội, nhớ mẹ, nhớ cái cửa sổ, nhớ
những ngôi sao, nhớ quảng trường lung linh... Những hoài niệm; kí ức dội lên
sâu thẳm càng chứng tỏ sự nhạy cảm trong tâm hồn cô gái Hà Nội mơ mộng, lãng
mạn, thật đáng yêu.
Bên cạnh đó, Lê Minh Khuê còn dành những lời
kể khá ấn tượng về nhân vật Thao. Thao là
cô gái lớn tuổi nhất trong nhóm, là đội trưởng
tổ trinh sát mặt đường. Ở chị có những nét dễ nhớ ấn tượng. Chị cũng tỉa tót
lông mày nhỏ như cái tăm, cương quyết, mạnh mẽ, táo bạo. Chị không sợ bom đạn,
chỉ đạo công việc dứt khoát nhưng lại rất sợ máu và vắt.
Chị yêu thương đồng đội đúng vai trò của người
chị cả. Khi Nho bị thương, chị rất lo lắng, săn sóc tận tình từng hớp nước, cốc
sữa. Tình đồng đội sưởi ấm tâm hồn những cô gái lúc khó khăn nhất.
Chị Thao cũng thích hát dù hát sai lời và sai
nhạc. Tiếng hát yêu đời, cất lên từ cuộc chiến tranh để khẳng định bản lĩnh,
sức mạnh, niềm tin vào lí tưởng của thanh niên thời đại những năm chống Mĩ.
Nhân
vật Nho xuất hiện trong thời điểm quan trọng của câu chuyện. Đó là lúc phá bom,
khi ranh giới của sự sống và cái chết gần kề gang tấc. Nho nhỏ nhẹ, dịu dàng,
duyên dáng " Trông nó nhẹ mát mẻ như một que kem trắng".
Những phẩm chất cao đẹp của Phương Định,
của Thao, Nho đã được khắc hoạ bằng sự am hiểu tâm lí giới tính của Lê Minh
Khuê. Thành công về xây dựng nhân vật còn được đóng góp bởi ngôn ngữ trần thuật
tự nhiên, hấp dẫn dưới ngôi kể thứ nhất, những câu ngắn, nhịp nhanh, giọng điệu
gắn liền với ngôn ngữ đời thường, vừa trẻ trung vừa giàu nữ tính. Từng là thanh
niên xung phong nên có lẽ Lê Minh Khuê mới hiểu biết sâu sắc công việc và đời sống
tình cảm tâm hồn của những nữ thanh niên xung phong đến như vậy.
Truyện “Những ngôi sao xa xôi” của Lê Minh
Khuê đã làm sống lại trong lòng ta hình ảnh tuyệt đẹp và những chiến công phi
thường của tổ trinh sát mặt đường của Định, Nho, của chị Thao, của hàng ngàn,
hàng vạn cô thanh niên xung phong thời chống Mĩ. Chiến công thầm lặng của
Phương Định và đồng đội là bài ca anh hùng.
Chiến tranh đã đi qua, hôm
nay đọc truyện “Những ngôi sao xa xôi”, ta như được sống lại những năm tháng
hào hùng của đất nước. Những Phương định gần xa vẫn tỏa sáng hồn ta với ba
ngưỡng mộ.