Thứ Ba, 3 tháng 6, 2014

Có một tình yêu trong tôi



          Hồi còn nhỏ, mỗi lần ra biển, tôi luôn thích thú và choáng ngợp trước sự mênh mông và xa vời của đại dương. Trong vô vàn những băn khoăn về thế giới rộng lớn này, con bé nhỏ xíu ngày ấy luôn muốn biết phía bên kia bờ biển xanh thẳm là nơi nào và gửi cái ước ao được khám phá hết vẻ đẹp của biển quê hương vào cánh chim hải âu trắng muốt.
            Lớn dần lên, cảm giác thấy mình thật bé nhỏ trước biển vẫn chưa bao giờ mất, nhưng thêm vào đó, tình yêu với biển đảo quê hương cũng dần trở nên sâu sắc hơn. Và khi đủ lớn để hiểu được rằng vị mặn mòi của biển trên đất nước mình, phải chăng cũng hòa lẫn cả vị mặn những giọt mồ hôi của những người lính ngày đêm canh gác ngoài hải đảo xa xôi kia, đó là lúc trong tôi nảy nở một niềm ngưỡng vọng, yêu quý với những con người nơi đầu sóng ngọn gió ấy!
Khi tôi mới chỉ học tiểu học, mỗi tối sau khi học xong, sở thích của tôi là cùng bố xem những bộ phim tài liệu về thiên nhiên đất nước, về cuộc sống của con người ở mọi vùng đất khác nhau, dù chưa thể hiểu và nhận thức đầy đủ về những tri thức ấy, nhưng những ấn tượng trong tôi từ bao giờ lại trở nên đậm sâu và rõ nét về những thước phim chân thực và sống động, đặc biệt là khi tôi xem được hình ảnh về cuộc sống của người lính biển, hiên ngang mà cũng thật đời thường, giản dị. Như những cây xương rồng gai góc, mạnh mẽ mà chịu đựng những khắc nghiệt của thời tiết, người lính đảo cũng sống một cuộc sống đón lấy nắng gió mặn mòi của biển khơi. 
Trong trí óc non nớt và giàu trí tưởng tượng của tôi ngày trước, có những hình dung thật ngây thơ về cuộc sống trên những hòn đảo xa xôi: Tôi chỉ nghĩ về biển đảo như những gì rất đỗi thơ mộng. Nhưng khi đã có những trải nghiệm nhất định, tôi mới thấu hiểu những cơ cực, vất vả trong cuộc sống chật vật, khó khăn với bao thiếu thốn, lo toan mỗi khi mưa giông, bão gió. Người lính trên biển có những người còn rất trẻ tuổi, song họ lại có một ý chí thật kiên cường. 
  Dạn dày gió sương đã tôi luyện nên những con người dám hi sinh, dám cống hiến ở nơi cách xa những tiện nghi, đủ đầy trên đất liền, xa quê hương và gia đình. Khi đất nước chiến tranh, hàng nghìn thanh niên bấy giờ với khí thế hiên ngang “xếp bút nghiên ra trận chiến đấu” đã ra đi với nhuệ khí hào hùng và lòng yêu nước mãnh liệt. 
Cũng như vậy, những người lính cầm cây súng ra với biển khơi với quyết tâm và sự can trường. Bởi vì các anh không chỉ bảo vệ vùng biển mà còn mang trách nhiệm xây dựng cho hòn đảo của Tổ quốc được yên bình, ấm no. Sóng gió chỉ thổi bay được cát bụi chứ không thể thổi bớt được tình yêu quê hương tha thiết và sự vững vàng, niềm tin yêu mà các anh dành trọn cho đất nước. 

Khi chiến tranh qua đi, những người lính biển vẫn tiếp tục cầm chắc cây súng bảo vệ cho vùng hải đảo được bình yên. Bao năm qua luôn như thế, hình ảnh người lính đứng trên đảo vững chãi như ngọn hải đăng vẫn luôn rạng ngời và soi sáng cho bao lí tưởng, làm ấm thêm niềm yêu thương nơi quê nhà. Ngày hôm nay, khi biển xanh quê hương với hai quần đảo quý Trường Sa, Hoàng Sa ngày càng trở thành niềm tự hào bởi những giá trị tài nguyên vô tận, khi có kẻ vẫn còn nhăm nhe chiếm lấy biển đảo nước ta bằng những âm mưu hiểm ác thì nhiệm vụ của những người lính đảo lại càng quan trọng hơn bao giờ hết.