Đề. Đóng vai Trương Sinh để kể lại truyện Chuyện người con
gái Nam Xương (theo vndoc)
1. Mở bài
Trương Sinh dẫn dắt vào câu chuyện (Có một câu chuyện làm
tôi ân hận suốt đời, dù có chết tôi cũng không tha thứ cho bản thân).
2. Thân bài
a. Giới thiệu bản thân và việc cưới Vũ Nương
- Là con trai duy nhất của một gia
đình khá giả, được cha mẹ yêu thương, cưng chiều.
- Phải lòng một cô gái có dung
nhan xinh đẹp và phẩm chất đoan trang, đầy đủ công dung ngôn hạnh.
- Sau khi lập gia đình tôi có một
cuộc sống hạnh phúc, viên mãn được nhiều người ngưỡng mộ và mơ ước.
b. Khi đi lính (biểu
cảm, miêu tả nội tâm)
- Thành thân không bao
lâu thì tôi lại nhận lệnh phải đi lính.
- Bị gọi đi lính, tôi
biết mình chẳng học hành gì nên không có cách chối từ.Tôi không nỡ nào bỏ lại mẹ
già ốm yếu và người vợ mà tôi hết mực yêu thương.
- Tôi chia tay vợ
trong niềm lưu luyến, nhớ thương. Khi nghe những lời dặn dò đầy yêu thương của
vợ thì đã vô cùng cảm động và yên tâm ra đi đánh giặc.
- Ở chiến trường. tôi
quyết nghe theo lời dặn của hai người, không ham danh lợi để quay trở về được
bình an.
- Tôi vẫn luôn sống
trong nỗi nhớ thương và lo lắng về mẹ và vợ.
c. Khi đi lính về (kết hợp biểu cảm,
miêu tả nội tâm)
- Khi trở về nghe tin mẹ đã qua đời thì vô cùng đau lòng. Bế
con đi thăm mộ người mẹ và khi đứng trước ngôi mộ của mẹ, tôi không kìm nổi nước
mắt.
- Đang đứng trầm ngâm nhớ về mẹ thì con quấy khóc. Tôi cố gắng
vỗ về nó thì nó không nhận mình là cha và nói rằng cha nó thường xuyên đến thăm
nó khi đêm về.
- Quá nóng vội và để
nỗi ghen tuông điều khiển mọi tâm trí lẫn hành động, tôi đùng đùng trở về nhà,
không nói không rằng, mắng nhiếc nàng và đánh đuổi nàng đi.
- Tôi đã bỏ ngoài tai mọi lời phân trần, giải thích của nàng
và kể cả những lời khuyên ngăn của bà con làng xóm.
- Nghe tin Vũ Nương chết nhưng tôi chỉ cảm thấy một chút tiếc
thương, và vẫn cho rằng mình đúng.
d. Phát hiện và Tâm trạng ăn năn, hối lỗi (kết
hợp nghị luận, biểu cảm, miêu tả nội tâm)
- Một buổi tối, khi tôi thắp ngọn đèn dầu thấy cái bóng của
mình, con trai tôi reo lên và chỉ đấy là bố nó mà đêm nào cũng đến như nó đã kể.
→ Sự thật được phơi bày và cảm thấy ăn năn, hối hận vì đã không nghe vợ giải
thích mà ra sức nhiếc móc và đuổi vợ đi.
- Tôi quyết định đi hỏi cặn kẽ từng người thân, hàng xóm và
cuối cùng lại phải ân hận đến tận xương tủy khi biết thêm nhiều điều về nàng
trong thời gian tôi đi lính…
- Vợ tôi ngày ngày chờ mong tôi quay về trong nỗi buồn tủi
mà khó ai thấu hiểu được. Nàng luôn giữ lòng chung thủy, một mình nuôi dạy con,
chăm sóc mẹ tôi và lo toan mọi việc trong gia đình…
- Hằng đêm, nàng đã mượn bóng mình trên vách để giải đáp cho
con về cha nó – cũng như tôi đang dối nó bây giờ.
- Nỗi buồn đau, tâm trạng nặng nề ngày này qua ngày khác.
- Một thời gian sau, người trong làng tên là Phan Lang đến kể
với tôi về chuyện của nàng, về cuộc sống hiện tại của nàng ở nơi thủy cung rằng
nàng tự vẫn nhưng được cứu về đó và sống yên bình. Tôi không tin nhưng Phan
Lang đưa cho tôi kỉ vật của nàng thì tôi giật mình và tin những gì anh ta nói.
- Tôi lập đàn theo lời Phan Lang dặn và quả nhiên vợ tôi trở
về. Nàng hiện lên giữa sông trên chiếc kiệu xinh đẹp. Tôi vô cùng xúc động, van
xin nàng và mong nàng trở về dân gian sống cùng tôi nhưng nàng không còn trở về
được nữa.
- Khi nàng trở về thủy cung nơi lòng sông, tôi vô cùng buồn
bã và đau khổ nhưng bất lực.
3. Kết bài
- Giờ đây, khi nhớ lại những kí ức nghiệt ngã ấy, tôi lại
càng vững chắc quyết tâm sống tốt hơn, nuôi dạy bé Đản nên người.
- Tôi mong mọi người hãy nhìn vào tôi mà rút ra bài học cho
mình: Hãy thương yêu tin tưởng lẫn nhau
có như vậy hạnh phúc mới bền vững mãi mãi được.