- Mở bài:
Nhắc
đến khoảng trời Trường Sơn là nhắc đến biết bao sự hy sinh mất mát, nơi mà lính
Mỹ đã thả bom dồn dập nhằm ngăn cản bước tiền dũng mãnh của các đoàn quân tiến
về Sài Gòn giải phóng miền Nam. Nhưng Trường Sơn đâu chỉ mang trong mình bao sự
thương đau, Trường Sơn con là nơi ghi dấu của những tâm hồn tự nhiên, lạc quan
của những người chiến sĩ lái xe không kính, những chàng trai cô gái thanh niên
xung phong đã hy sinh tuổi trẻ để cống hiến cho đất nước. Là một người đã từng
gắn bó với khoảng trời bom đạn ấy, nhà văn Lê Minh Khuê đã khai thác đề tài
quen thuộc đã làm nên nhiều tên tuổi lớn trân văn đàn chống Mỹ nhưng cùng với
sự sáng tạo và một chút lãng mạn của mình, “Những ngôi sao xa xôi” của bà, đã
khắc họa hình ảnh của những cô gái thanh niên xung phong, mà tiêu biểu là nhân
vật Phương Định với những vẻ đẹp hồn nhiên vốn có của tuổi trẻ Việt Nam trong
thời chống Mỹ.
- Thân bài.
Câu chuyện kể về ba cô gái, ba cô gái thanh niên xung
phong Nho, Thao và Phương Định, sống trên một cao điểm giữa mênh mông khói bụi
Trường Sơn, nơi mà “màu đất đỏ, trắng lẫn lộn”. Công việc của họ là “ngôi
đây”,”khi có bom nổ thì chạy lên, đo khối lượng đất lấp vào hồ bom, đếm bom
chưa nổ và nếu cần thì phá bom”. Trong lúc đơn vị thường làm việc khi mặt trời
lặn, thì tổ trinh sát lại làm việc ban ngày, khi thần chết luôn “lẩn trong ruột
những quả bom”, khi mà lính Mỹ thả bom nhiều nhất và cái chết luôn theo sát ba
cô gái ấy. Công việc của họ là công việc quan trọng và cũng đầy gian khổ hy
sinh, đòi hỏi tinh thần dũng cảm, sự nhạy bén quyết đoán và sự nhanh nhẹn.
Trong hoàn cảnh ấy, ta mới thấy sáng ngời lên là những phẩm chất cao đẹp của ba
nhân vật, và đặc biệt là Phương Định, nhân vật chính của truyện.
1. Tính
hồn nhiên, ngây thơ, tinh nghịch:
Phương Định là một cô
gái Hà Nội, “một cô gái khá”, chỉ vừa mới bước ra khỏi cuộc đời hồn nhiên vô tư
lự của mình. Cô có vẻ bề ngoài đáng yêu trẻ trung và xinh xắn, “ hai bím tóc
dày, tương đối mềm, một cái cổ cao, kiêu hãnh như đài hoa loa kèn”, còn đôi mặt
thì có “cái nhìn sao mà xa xăm”. Những nét đẹp của cô đã được những anh lái xe
để ý đến, bằng chứng là những bức thư dài gửi đường dây mặc dù có thể chào nhau
hằng ngày, nhưng Phương Định cũng không săn sóc vồn vã, cô gái vẫn hay đứng ra
xa, khoanh tay trước mặt và nhìn đi nơi khác mỗi khi một đám con gái xúm lại
đối đáp với một anh bộ đội nói giỏi nào đấy. Một hành động đó thôi đã làm
Phương Định trở nên thật kiêu kì, cái điệu của cô thật đáng yêu và cũng thật
phù hợp với một người con gái như vậy.
Tâm
hồn cô giữa khoảng trời Trường Sơn thật làm cho người ta thật ngạc nhiên. Cô mê
hát, “thường cứ thuộc một điệu nhạc nào đó rồi bịa ra lời mà hát”, lời cô bịa
lộn xộn ngớ, ngẩn ngởn đến không ngờ, đôi lúc nó cũng làm cho cô bò ra mà cười
một mình, cô thích “những bài hành khúc bộ đội hay hát trên những ngả đường mặt
trận”, cô thích “dân ca quan họ mềm mại dịu dàng” và kể cả “Ca-chiu-sa của Hồng
quân Liên Xô”, “ ngồi bó gối mơ màng: “Về đây khi mái tóc còn xanh xanh””. Và Phương
Định hát khi có sự im lặng không bình thường, “tiếng máy bay trinh sát rè rè”,
cô hát để cổ động viên hai người đồng đội Nho, Thao và cũng là hát để động viên
chính bản thân mình. Chính những lúc mê hát ấy đã làm cô quên đi cái sự buồn
chán của cuộc sống Trường Sơn, quên đi mùi khói bom đạn mà cô vẫn tiếp xúc hằng
ngày, và đó cũng là bước đà để cô có được một tâm hồn mơ mộng khi cơn mưa đá
vừa ập đến. Mang theo tuổi trẻ của mình vào Trường Sơn, Phương Định còn mang
theo cả những kỉ niệm đẹp về góc phố Hà Nội của mình, đó là hình ảnh người mẹ,
cái cửa sổ, tiếng rao của bà bán xôi có cái mủng đội trên đầu, kể cả những cú
sút vô tội vạ của bọn trẻ con trong một góc phố. Cơn mưa đá đi nhanh cũng như
lúc nó vừa đến, nhưng lại mang những dòng kí ức tuổi thơ về cho Phương Định, và
tất cả như xoáy mạnh trong tâm trí cô. Có lẽ chính những điều ấy đã tiếp thêm
sức mạnh cho cô gái, để cô luôn nghĩ rằng, gia đình, bạn thân và cả những kỉ
niệm kia sẽ luôn theo cô trong suốt quãng đời ở Trường Sơn.
2. TInh thần trách nhiệm cao đối với nhiệm
vụ, lòng dũng cảm không sợ hy sinh, tình đồng đội gắn bó:
Tâm hồn, tính cách của Phương Định hồn nhiên như thế,
nhưng nổi bật lên trên tất cả vẫn là tinh thần dũng cảm, vượt lên trên hiểm
nguy luôn ẩn chứa trong thân hình nhỏ bé của cô gái Hà Nội kia. Đó
là những lúc mà bom của giặc Mỹ vẫn còn chưa nổ, và cô phải làm nhiệm vụ của
mình, còn thần chết thì có vẻ vẫn đang “lẩn trong ruột những quả bom” chờ đợi
cô. Tuy vậy, Phương Định vẫn tỏ ra thật bình thản, cái chết thì cô có nghĩ đến
nhưng lại là “một cái chết mờ nhạt, không cụ thể”, mà cô quan tâm nhất là liệu
bom có nổ hay không, không thì làm cách nào để châm mìn lần thứ hai, cô luôn
đặt nhiệm vụ của mình lên hàng đầu. Và trong những lúc phá bom như vậy, ta vẫn
còn thấy thấp thoáng cái sự nhạy cảm, tinh tế trong cảm xúc của cô, “một tiếng
động sắc đến gai người, cứa vào da thịt tôi. Tôi rùng mình và bỗng thấy tại sao
mình làm quá chậm. Nhanh lên một tí! ! Vỏ quả bom nóng. Một dấu hiệu chẳng
lành.”, phải là một người bình tĩnh mới có dược những cảm nhận chân thực như
vậy. Chính những lúc đó, ta mới thấy được cái sự dũng cảm của cô gái. Công việc
không có một chút gì là an toàn, nhưng do “quen rồi”, ngày nào cũng phải phá
bom đến năm lần, ngày nào ít thì ba lần, mà Phương Định luôn cố gắng hoàn thành
nhiệm vụ của mình.
Và trong cái sự dũng cảm ấy, ta vẫn thấy
Phương Định luôn thường trực một tình cảm đồng chí đồng đội nồng ấm và chân
thành. Đó là tấm lòng vị tha với mọi người mà cô quan tâm, cô lo lắng khi Thao
lên cao điểm chưa về, cô tận tình, vỗ về chăm sóc Nho khi cô ấy bị thương lúc
phá bom. Ngược lại, chính tình cảm đồng chí đồng đội, đã làm cho Phương Định
thêm một chút tự tin, ấm lòng khi được sống giữa tình yêu thương của mọi người.
Hiểu được công việc của mình là gian khổ, nhưng Phương Định vẫn luôn ngưỡng mộ
“những người mặc quân phục, có ngôi sao trên mũ” bởi họ là những đẹp nhất,
thông mình, can đảm và cao thượng nhất. Những lúc chạy đi phá bom, vẫn mang một
chút lo sợ trong người, nhưng nhờ những cái nhìn của những người chiến sĩ, đã
dập tan đi nỗi sợ trong cô và chỉ còn một mục tiêu hoàn thành nhiệm vụ, “ cảm
thấy có ánh mắt các chiến sĩ dõi theo mình, tôi không sợ nữa. Tôi sẽ không đi
khom. Các anh ấy không thích cái kiểu đi khom khi mà có thể đàng hoàng mà bước
tới”.
C.Kết bài
Trong
truyện ngắn, nhân vật kể chuyện cũng là nhân vật chính, điều đó giúp cho tác
phẩm càng trở nên chân thực, những cảm xúc, thế giới nội tâm của nhân vật đều
được thể hiện tự nhiên rõ nét, vẽ lên một khoảng trời mộng mơ ngay giữa Trường
Sơn mênh mông và ác liệt.