Thứ Bảy, 8 tháng 6, 2013

Never say never - ĐỪNG BAO GIỜ nói KHÔNG BAO GIỜ (st)

         Thanh Vân:   ĐỪNG BAO GIỜ nói KHÔNG BAO GIỜ! Đây là tâm sự của một sinh viên  Việt nam hiện đang học năm thứ ba ngành Ngữ Anh của Đại học Connecticut. Tôi đưa bài viết này lên với hi vọng các em học sinh của tôi đọc, suy ngẫm và có được sự lựa chọn sáng suốt cho tương lai của mình.
      I cannot remember a point in my life when I desired anything other than becoming a teacher. As a child, I played school with my little cousins and friends just so I could practice for my future career. But what I didn't realize as a child was how expensive my dream was. I came from a middle-class family, and it seemed as though we'd always struggled to make ends meet. My dream of attending the University of Connecticut seemed so out of reach, but I wasn't willing to settle for anything less.      Tôi không thể nhớ chính xác thời điểm trong đời khi tôi khao khát được trở thành một cô giáo hơn cả. Khi còn bé, tôi chơi trò cô giáo với mấy đứa em họ cùng các bạn, chính vì thế tôi có dịp rèn luyện được nghề nghiệp tương lai của mình. Nhưng tôi thật sự đã không biết rõ cái giá phải trả cho giấc mơ này. Tôi xuất thân từ một gia đình trung lưu và dường như chúng tôi luôn phải cố gắng để cân đối được việc thu chi. Giấc mơ đến trường Đại học Connecticut của tôi có vẻ như quá xa vời, nhưng tôi không chấp nhận một mục tiêu thấp hơn.
      
In the beginning of my senior year in high school, I began applying to colleges, but in my heart I had already made my decision. The University of Connecticut was the one. But a huge hurdle stood between me and my dream - lack of financial resources.      Vào thời gian đầu những năm học phổ thông, tôi bắt đầu nộp đơn vào các trường cao đẳng nhưng trong thâm tâm, tôi đã sẵn sàng thực hiện mục tiêu của mình. Đại học Connecticut là số một. Nhưng rào cản lớn ngăn tôi thực hiện giấc mơ của mình lại chính là nguồn tài chính.
      
At first, I was ready to give up. I mean, who was going to give me, the average high-school girl, that kind of money? I wasn't the smartest person in my class, not even close; but my heart was in the right place, and I was determined. I knew that scholarships were only given to the really smart kids, or so I thought. I applied for every scholarship I could get my hands on. What did I have to lose? And then my guidance counselor told me about the financial aid system. I applied, but I didn't think I would qualify for that either.      Ban đầu, tôi đã có ý định từ bỏ vì tôi nghĩ, ai sẽ đem số tiền đó đến cho một cô bé học sinh trung học với sức học trung bình ? Tôi không phải là học nhất lớp nhưng tôi muốn được như vậy và tôi đã quyết tâm vì tôi biết rõ học bổng chỉ dành cho các học sinh giỏi thật sự. Tôi đã nộp đơn xin tất cả những học bổng nào nằm trong khả năng của mình. Tôi đã bỏ lỡ điều gì chăng ? Và rồi người hướng dẫn đã nói với tôi về hệ thống viện trợ tài chính. Tôi đã làm theo nhưng tôi đã không nghĩ mình đủ khả năng cho cái nào cả.
      
After the holidays, my friends started receiving their acceptance letters from colleges, and I eagerly anticipated mine. Finally, a letter arrived from the University of Connecticut. Feelings of fear and joy overwhelmed me, but I was ready. I opened the envelope with trembling hands as tears engulfed my eyes. I had done it ! I had been accepted to the University of Connecticut ! I cried for a while, feeling both extremely excited and afraid. I had worked so hard to get accepted; what if I was denied admission because of my financial status ?      Sau kỳ nghỉ, các bạn tôi bắt đầu nhận được giấy báo nhập học từ các trường, và tôi háo hức phỏng đoán việc của mình. Cuối cùng, một lá thư từ trường Đại học Connecticut cũng đến. Cái cảm giác lo lắng cùng sự vui mừng đã tràn ngập trong tôi nhưng tôi đã trong tư thế sẵn sàng. Tôi mở phong bì với đôi tay run và nước mắt rưng rưng. Tôi thành công rồi ! Tôi đã được nhận vào trường Đại học Connecticut ! Tôi lo lắng vô cùng, mất bình tĩnh và khóc một lúc. Tôi đã phải rất vất vả để được chấp nhận; giờ đây tôi phải làm gì nếu bị từ chối nhận vào trường chỉ vì tình trạng tài chính của mình ?
      
I had been working a full-time job, but that was barely enough to pay for tuition. My parents couldn't afford that kind of money, and I wasn't going to pretend that they could. I was the first person in my family who would attend a university, and I knew how proud my parents were; but it was impossible for them to finance my education. However, my parents are incredible people, and they taught me never to give up on my dreams, regardless of the obstacles that I encounter, and never to lose sight of what I truly want out of life. My parents were right, and I continued to believe in both myself and my dreams.      Tôi đang làm một công việc trọn ngày nhưng nó vẫn không đủ tiền học phí. Cha mẹ tôi không thể chu cấp số tiền đó và tôi cũng không dám đòi hỏi. Tôi là người đầu tiên trong gia đình học lên đại học, và tôi biết cha mẹ tôi để tự hào như thế nào; nhưng họ thì không thể nào lo chi phí cho việc học hành của tôi. Tuy nhiên, cha mẹ tôi là những người đặc biệt, họ động viên tôi đừng bao giờ từ bỏ những giấc mơ cho dù gặp nhiều trở ngại và tuyệt đối không được đánh mất hoài bão của mình. Cha mẹ tôi rất hay và tôi tiếp tục tin vào bản thân lẫn những giấc mơ của mình.
      
Months went by before I heard anything from the financial aid office. I assumed that I didn't qualify for aid, but I wasn't ready to lose hope yet. At last, a letter arrived. I opened it eagerly, but it was a false alarm. The letter requested more information in order to process my application.      Nhiều tháng trôi qua trước khi tôi nhận được tin từ văn phòng hỗ trợ tài chính. Tôi đã cho rằng mình không đủ tiêu chuẩn để nhận sự hỗ trợ nhưng tôi thật sự vẫn chưa đánh mất niềm hy vọng. Cuối cùng, một lá thư đã đến. Tôi háo hức mở nó nhưng rồi... nó không phải là một giấy báo. Lá thư yêu cầu thêm thông tin trong thủ tục để giải quyết đơn của tôi.
      
This happened over and over, and my hopes kept getting shot down. Finally, a bulky envelope arrived. I knew this was the one that would determine whether or not I could attend college. I opened the envelope and could hardly understand what any of the documents inside meant.      Điều này diễn ra hết lần đến lần khác, và những hy vọng của tôi cũng dần tan biến. Cuối cùng, một phong bì lớn đã đến. Tôi biết đây là lần duy nhất quyết định tôi có thể đến trường hay không. Tôi mở phong bì đó ra và phải vất vả lắm để hiểu những giấy tờ bên trong nói gì.
      The following day, I brought the documents to school and asked my guidance counselor to take a look at them. He looked up at me with a huge smile on his face and told me that not only was financial aid going to help me out with my expenses, but I had also won two of the scholarships I had applied for ! I was in shock at first, then I cried. I had actually made my dream come true.
      Những ngày tiếp theo, tôi mang những giấy tờ này đến trường và yêu cầu người hướng dẫn của tôi xem chúng. Ông ta nhìn tôi cười lớn và nói, tôi không những được hỗ trợ tài chính để vượt qua những khó khăn về các khoản phí, mà tôi còn giành được hai trong số những học bổng mà tôi đã nộp đơn. Ban đầu thì tôi sốc và ngay sau đó tôi đã khóc. Giấc mơ của tôi đã thành hiện thực.
      I am now a junior at the University of Connecticut, pursuing a degree in English. In the beginning of the new millennium, my dream will become a reality. I will be a teacher.
      Giờ đây, tôi là một sinh viên năm thứ ba ngành Ngữ Anh của Đại học Connecticut. Vào đầu thiên niên kỷ mới, giấc mơ của tôi sẽ trở thành hiện thực. Tôi sẽ trở thành một giáo viên.
      
I live by this quote: "Reach for the sky because if you should happen to miss, you'll still be among the stars."      Triết lý sống của tôi là: "Hãy hướng đến bầu trời vì nếu bạn tình cờ để lỡ, bạn vẫn sẽ nằm giữa các ngôi sao".